Giang Trạch Châu đi du học vào năm mười tám tuổi, trở về Trung Quốc năm hai mươi hai tuổi.
Bốn năm du học, anh rất ít khi trở về nước. Anh không có quá nhiều lưu luyến hay phụ thuộc vào gia đình. Chính vì thế, sau khi tốt nghiệp và trở về Trung Quốc, anh liền bắt đầu sống riêng.
May là ba mẹ anh vẫn còn một cậu con trai. Giang Du Đinh đang ở độ tuổi cần được chăm sóc và quan tâm, mỗi ngày ba mẹ đều bận tâm đến chuyện thường ngày của thằng bé, rất ít khi chú ý đến Giang Trạch Châụ
Đối với người khác, khó tránh khỏi có cảm giác xem thường. Cùng một đứa trẻ, mà ba mẹ không thể đối xử một cách bình đẳng như nhaụ Nhưng đối với Giang Trạch Châu, anh cầu còn không được.
Ba mẹ, cũng như nhiều trưởng bối trong nhà, mối quan tâm ban đầu mà họ dành cho anh là “Công ty phát triển như thế nào”, “Nếu công ty thiếu vốn, có thể tìm đến ta”, tất cả những mối bận tâm về công việc đã biến thành “Qua năm nay là con đã 25 rồi đấy”, “Vẫn chưa có đối tượng sao?”, “Cũng sắp đến lúc phải quyết định rồi”.
Nửa năm nay, mỗi lần trở về nhà, anh đều phải đối mặt những câu hỏi tương tự.
Rốt cuộc con thích mẫu người như thế nào? Con không tìm được, ba me sẽ tìm cho con.
Ngay cả khi không về nhà, anh cũng bị chất vấn qua điện thoại.
Giang Trạch Châu trở về phòng, ngồi trước bàn làm việc, sầu não xoa hàng lông mày.
Mệt mỏi, lại phiền phức.
Điện thoại trên bàn đổ chuông, anh cầm lên bắt máy.
Đầu dây bên kia vô cùng ồn ào, người gọi tới không lên tiếng, Giang Trạch Châu cũng không thèm xem rằng ai gọi tới, nhưng lại dễ dàng đọc ra tên đối phương, “Chu Dương, cậu không thể tìm một nơi yên tĩnh hơn để nói chuyện sao?”
Giọng điệu bình tĩnh, nhưng mang theo vài phần nóng nảy.
Tạp âm dần dần lắng xuống, cho đến khi có tiếng đóng cửa, mọi thứ mới bình thường trở lại.
Chu Dương “Lửa giận hôm nay hừng hực quá, Giang tổng, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Giang Trạch Châu phớt lờ anh ta.
Chu Dương tự hỏi tự trả lời “Ồ, tớ nhớ ra rồi, hôm nay là ngày trở về nhà hàng tháng của cậụ Cũng có thể nói rằng Giang tổng danh tiếng lẫy lừng của Tư bản Hoa Duệ, lại bị than phiền về chuyện bao giờ mới tìm được bạn gái.”
Giang Trạch Châu “Có thể câm miệng không?”
Chu Dương cười trên nỗi đau của người khác, lại như nhớ ra điều gì đó và nói, “Ba cậu giới thiệu cho cậu những cô gái như thế nào vậy, không phải người này tốt hơn người nọ sao?”
Dường như cậu ta muốn nói điều gì đó.
Trong tiềm thức, Giang Trạch Châu nhớ đến những người phụ nữ đó. Xuất thân, gia cảnh, điều kiện cá nhân đều không tồi, nhưng phong cách cư xử, đều là kiểu anh trước không để vào tầm mắt.
Giang Trạch Châu phản ứng lại, “Là cậu động tay động chân?”
Chu Dương cười lớn “Quả không giấu được cậu, vậy mà cũng có thể đoán ra.”
Giang Trạch Châu nhíu mày “Cậu gặp ba tớ khi nào?”
“Sao tớ dám gặp ba cậu chứ?” Giọng điệu của Chu Dương vừa cảnh giác vừa hoảng sợ, “Mỗi lần gặp mặt là ba cậu đều hỏi, bên cạnh tớ có cô gái nào tốt không, giới thiệu cho cậu với Tớ biết trả lời thế nào? Chẳng lẽ nói rằng, chú à, các cô gái bên cạnh cháu vừa nhìn thấy con trai chú liền hận không thể dính lên người cậu ấy.”
“……”
“Nhưng con trai chú lại hận không thể đem bọn họ ném xa 500m.”
“……”
Giang Trạch Châu giật giật khoé miệng.
Chu Dương nói “Không phải tớ, là Tiểu Giang đổi ảnh. Tớ chỉ cung cấp ảnh, còn người đổi ảnh thật sự, là em trai cậụ”
Giang Trạch Châu hoài nghi, “Thằng bé đổi ảnh?”
Nghe thấy trong lời nói của anh có chút tức giận, Chu Dương lập tức cầu tình thay Giang Du Đinh, “Không phải thằng bé làm thế vì muốn tốt cho cậu sao, Giang Trạch Châu, cậu đừng có mắng thằng bé. Tiểu Giang còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện, thích lục lọi đồ đạc trong nhà, có thể là không cẩn thận nên mới đụng phải đồ đạc của ba cậu mà thôi.”
“Sau đó lại không cẩn thận, thay đổi đồ đạc luôn?” Ngữ khí anh trầm xuống, lộ ra vẻ nguy hiểm.
“……” Chu Dương nghẹn lời, “Không phải muốn tốt cho cậu sao?”
“Không được phép đã đụng vào đồ người khác, cũng là tốt?”
“Giang Trạch Châu, con người cậu thực sự quá nhàm chán, cậu biết không?”
Chu Dương và Giang Trạch Châu thuộc hai kiểu người, người trước thì buông thả, người sau thì quy củ, nhưng nhiều năm như vậy vẫn luôn sát cánh cùng nhaụ
Chu Dương cho rằng “Tiểu Giang cũng là vì muốn tốt cho cậu, cậu có cần phải giận thằng bé không?”
Giang Trạch Châu “Tuỳ tiện đụng vào đồ của người khác là không tốt.”
Chu Dương phục dây thần kinh này của anh.
Cuộc gọi đột ngột kết thúc.
Giang Trạch Châu cầm điện thoại đứng lên, đến phòng luyện đàn của Giang Du Đinh rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
Sau đó, đẩy cửa bước vào.
“Xin lỗi, làm phiền một chút.”
Trong phòng đặc biệt tĩnh lặng.
Giang Du Đinh không luyện đàn mà đang đứng trước mặt Mạnh Ninh, lúc nhìn thấy Giang Trạch Châu, trên mặt liền mang vẻ tranh công, “Anh, để em nói cho anh biết ”
“Giang Du Đinh.” Giang Trạch Châu ngắt lời cậu, thanh âm rất nhạt, nhưng tựa như màn mưa bên ngoài, vô cùng áp chế.
Giang Du Đinh bị ngữ khí của anh làm cho hoảng sợ, sự cao hứng bỗng chốc hoá thành tro bụi.
Cậu rụt rè nói “… Anh.”
Giang Trạch Châu lạnh lùng kéo cổ áo sau gáy cậu, “Ra đây, anh có chuyện muốn nói.”
Không khí có phần lành lạnh.
Giang Du Đinh bị anh xách lên, giậm chân tại chỗ “Anh, em còn phải luyện đàn, anh bỏ em ra.”
Trước khi đến Giang Trạch Châu đã kiểm tra thời gian, năm giờ chiều, đã hết giờ luyện đàn.
“Năm giờ rồi, tan học rồi.”
“Em muốn học thêm ” Giang Du Đinh hét lên, “Em không muốn nói chuyện với anh, em và anh không có gì để nói với nhau hết, chúng ta có khoảng cách thế hệ.”
“……”
Trên thực tế, chỉ vài giây ngắn ngủi, Mạnh Ninh đã bị luồng khí lạnh phát ra từ Giang Trạch Châu làm cho sợ hãi. Cô đứng im tại chỗ, muốn nói điều gì, nhưng sau đó nghĩ rằng đây là chuyện của anh em bọn họ, cô chỉ là một giáo viên dạy đàn mà thôi.
Suy cho cùng, cô là người ngoài.
Phòng luyện đàn lại rơi vào tĩnh mịch.
Chỉ có tiếng mưa lộp độp va vào cửa sổ.
Mạnh Ninh trở về chỗ ngồi, giúp Giang Du Đinh thu dọn các bản nhạc phổ lộn xộn, đặt cung đàn và đàn về vị trí cũ. Xong xuôi, điện thoại trong túi cô rung lên.
Cô lấy ra, là tin nhắn Thẩm Minh Chi gửi tới.
Thẩm Minh Chi Cậu mất liên lạc rồi sao?
Cuộc nói chuyện trước đó, dừng lại ở tin nhắn thoại mà Thẩm Minh Chi gửi ba tiếng trước. Mạnh Ninh không nhớ cô ấy đã nói gì, bèn chuyển tin nhắn thoại thành văn bản “Cậu còn chưa gặp anh ta, làm sao biết được anh ta có khuyết tật hay không.”
Mạnh Ninh cong khoé miệng Giang Trạch Châu không khuyết tật.
Thẩm Minh Chi hiểu trong tức khắc Gặp nhau rồi sao?
Mạnh Ninh Ừm.
Thẩm Minh Chi Ở nhà anh ta?
Mạnh Ninh Ừm.
Thẩm Minh Chi Ngoài ừm ra, cậu biết nói gì khác khôg?
Yên lặng một lúc, Mạnh Ninh nhíu mày, gõ một dòng chữ, sau đó lại xoá hết đi.
Mạnh Ninh Không gì cả.
Thẩm Minh Chi ?
Mạnh Ninh Ngày mai gặp nhau rồi nói tiếp.
Thẩm Minh Chi Không muốn đi cùng cậu, luôn khiến người khác cạn lời.
Bên này, Mạnh Ninh đang trò chuyện với Thẩm Minh Chi.
Bên kia, Giang Trạch Châu kéo Giang Du Đinh trở về phòng của mình.
Hai anh em, đứng đối diện nhaụ
Giang Trạch Châu cúi đầu, còn Giang Du Đinh tức giận nhìn lên.
Giang Trạch Châu “Có biết anh muốn nói gì không?”
Giang Du Đinh “Nói gì?”
Giang Trạch Châu “Tại sao lại tuỳ tiện đụng vào đồ của ba?”
Giang Du Đinh chột dạ, ánh mắt lay động.
Giang Trạch Châu nhìn cậu, trầm giọng nói “Nếu có người chưa được sự cho phép của em, đã mang đồ chơi của em đi, em có vui không?”
Giang Du Đinh “…… Không vui.”
Giang Trạch Châu “Cho nên, tại sao lại đụng vào đồ của ba?”
Giang Du Đinh thẳng thắn đáp “Em không thích những cô gái đó, không muốn họ làm chị dâu của em.”
“Đây là lý do em đổi ảnh?” Ánh mắt Giang Trạch Châu loé qua một tia trách móc, “Càn quấy.”
“Dù sao em cũng không thích bọn họ, em chỉ thích cô Tiểu Mạnh.” Giang Du Đinh hất cằm, kiên định nói, “Em muốn cô Tiểu Mạnh làm chị dâu của em.”
“Cô Tiểu Mạnh?”
“Chính là cô giáo dạy đàn của em đó.”
“……”
Đáy mắt Giang Trạch Châu hiện lên một tia bất lực. Suy cho cùng vẫn là một đứa trẻ, lại được nuông chiều quá mức, nuông chiều đến độ Giang Du Đinh bắt đầu sắp xếp mọi thứ theo ý muốn của mình.
Giang Du Đinh cố chấp nhìn anh. Giây tiếp theo, viền mắt cậu đỏ lên, kéo ống quần Giang Trạch Châu, “Anh, anh xem mắt với cô Tiểu Mạnh đi, được không?”
Giang Trạch Châu biết cậu đang cố tình ra vẻ yếu đuối, bèn dứt khoát từ chối “Không được.”
Giang Du Đinh “Tại sao?”
Giang Trạch Châu “Bởi vì anh không muốn yêu đương.”
Nói xong, anh khom người, xách cổ Giang Du Đinh đi đến bên cửa, ném cậu ra ngoài.
Giang Du Đinh gõ cửa, “Anh ”
“ Anh anh anh anh ”