Dụ Văn có một tật xấu đó là rất dễ dàng xấu hổ, một khi anh mà xấu hổ thì thường dễ nói những câu mà chính anh cũng không thể hiểu được.
Sau khi hỏi như kẻ trộm xong, anh vẫn chưa ý thức được có gì đó không đúng, nhưng Tạ Hạc Ngữ vừa nói xong lời này, đầu óc anh bắt đầu suy nghĩ.
"...Sao chúng ta không trực tiếp đi ra ngoài luôn?" Anh nhìn biểu cảm nghiêm túc của Tạ Hạc Ngữ, khó hiểu hỏi: "Chú ấy gõ cửa, vậy chúng ta cứ đi mở cửa thoải mái, nói với chú ấy là anh tới chơi… Đây mới là phản ứng bình thường mà không phải sao? Nhưng hồi nãy lại không lên tiếng, bây giờ lại càng khó mà giải thích..."
Anh càng nghĩ càng thấy đúng: "Sao anh lại phải trốn trong tủ quần áo?! Chúng ta cũng đâu có làm chuyện gì mờ ám!"
Câu trước Tạ Hạc Ngữ rất tán đồng, cậu cũng không biết tại sao Dụ Văn lại muốn trốn trong tủ quần áo. Lúc Tạ Gia Lâm gõ cửa, cậu đang ôm Dụ Văn đặt trên bàn trang điểm để hôn, tiếng gõ cửa vừa vang lên một cái, cả người thầy Tiểu Dụ lập tức giật mình, đôi mắt trợn tròn dùng sức đẩy cậu ra, cậu căn bản không thèm quan tâm, nghĩ rằng cửa phòng đã khóa, Tạ Gia Lâm không thể vào được, gõ một hồi không thấy ai trả lời thì nhất định sẽ bỏ đi luôn.
Cậu muốn tiếp tục chuyện ban nãy, nhưng mà Dụ Văn lại rất hoảng sợ, không ngừng dùng ánh mắt nhắc nhở cậu, khi nghe thấy tiếng gõ cửa ngày càng kịch liệt thì lấy chân đá cậu.
Thấy không thể hôn môi, mặt của Tạ Hạc Ngữ hơi vặn vẹo rồi cắn bả vai của Dụ Văn, sau đó cởi quần áo ra cắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play