Sau một hồi giằng co lôi kéo, bà chủ vẫn đuổi bọn họ ra ngoài.
Thời Cẩn và Phong Cữu bất đắc đĩ, đành phải đổi một khách sạn khác. Khách sạn lần này gọn gàng sạch sẽ hơn nhiều, chỉ có hai cái giường và một nhà vệ sinh, ngoài ra không có gì khác, nhưng chăn đệm rất mềm, hẳn là được phơi nắng thường xuyên, nằm vào mềm mại thơm ngát, rất dễ khiến người ta thả lỏng. 
Lúc Thời Cẩn nằm lên đó vẫn còn đang suy nghĩ chuyện buổi đấu giá, kết quả vừa nằm chốc lát, cơ thể căng cứng dần dần thả lỏng, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, rúc vào trong chăn ngủ mất. 
Dáng vẻ lúc ngủ của Thời Cẩn rất ngoan, co người lại ôm lấy chăn mền, khuôn mặt chôn bên trong chăn, chỉ lộ ra cái trán trơn bóng và một phần sống mũi nhỏ nhắn. 
Khi cậu ngủ không đeo mặt nạ, mái tóc vàng óng xõa tung trên đệm chăn trắng như tuyết, bỗng tăng thêm mấy phần rực rỡ lộng lẫy, mơ hồ có thể nhìn thấy cơ thể nho nhỏ co lại bên dưới chăn mềm của cậu, trông giống như một con vật nhỏ ngoan ngoãn nào đó. 
Khi Phong Cữu rửa mặt trở về, nhìn thấy Thời Cẩn đã ngủ say, anh đứng bên giường của Thời Cẩn chốc lát, cuối cùng chỉ lặng lẽ vén chăn cho Thời Cẩn, một sợi tóc cũng không động vào.
Trái lại là sói lớn của Phong Cữu, tự mình xông ra rồi thuần thục nhảy lên giường, chui vào từ dưới chân Thời Cẩn, sau đó 'cọ cọ' bò đến bên cạnh Thời Cẩn, thích thú vẫy vẫy đuôi. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play