Thực ra, quán hàng tạp hóa cần tìm một người khuân vác chuyên chạy việc vặt chuyển đồ cho Mộc Cẩm.
Nhưng thấy hai người này gầy thành như vậy, gió thổi một cái là có thể ngã, cho dù có thiện tâm muốn giúp bọn họ một phen, cũng không dám a.
Không ăn không uống không có khí lực, nhỡ làm hỏng đồ của khách thì tính sao?
Bởi vậy, chưởng quầy tiệm tạp hóa chỉ có thể tiếp tục nhẫn tâm đuổi người.
Có thể là tiệm tạp hóa chưởng quỹ còn nguyện ý cùng huynh đệ bọn họ nhiều vài câu miệng lưỡi, này hai thiếu niên ăn mày như là nhìn thấy hi vọng bình thường, tiếp tục khẩn cầu.
Một thiếu niên khác thấy chưởng quỹ nguyện ý nói thêm vài câu với huynh đệ bọn họ nhưng vẫn đuổi bọn họ đi, trong mắt đều là ủy khuất, nhưng miệng vẫn không ngừng.
"Hai huynh đệ chúng ta là đói gầy, nhưng chúng ta có sức lực, nhà chúng ta là học võ, huynh đệ chúng ta từ nhỏ học võ, giữ nhà hộ viện, nuôi ngựa chăn dê chúng ta đều biết làm đấy..."
“Nhị Lang!”
Thiếu niên lớn tuổi kia liền hung hăng kéo cánh tay người kia, hình như rất tức giận khi hắn nói như vậy.
Lời này, nghe ở trong tai chưởng quỹ tiệm tạp hóa vốn đã cảm thấy tiểu huynh đệ này vì một miếng cơm mà sống cố ý khoác lác.
Thấy người kia đi kéo hắn, còn răn dạy hắn, lại càng cảm thấy suy đoán của mình là đúng.
Nhưng Mộc Cẩm nghe xong trong lòng khẽ động!
Người nhỏ tuổi hơn chưa kịp nói hết câu đã bị người lớn tuổi mắng, thậm chí còn đưa tay ngăn cản.
Chắc chắn có điều gì đó không ổn ở đây.
Nhưng nếu không có gì khác, ngoài việc gầy như một nắm xương, hai huynh đệ này còn có nghị lực rất tốt và có khí chất sắc bén hiếm có.
Nếu như bọn họ xuất thân không tệ, xuất thân võ lâm, lại có thể nuôi ngựa chăn cừu, đây chính là nhân tài...
Mộc Cẩm nghĩ đến kế hoạch tương lai của mình.
Không chỉ cần nhiều nhân lực mà càng có bản lĩnh có tài năng càng nhiều càng tốt!
Nghĩ như vậy, đôi mắt sâu kín của nàng lần nữa chuyển hướng trên người hai thiếu niên ăn mày này.
Lập tức ra vẻ lãnh đạm, giống như thuận miệng hỏi một câu.
"Ngươi, ngươi nói các ngươi học võ, cái kia nên có mấy phần bản lĩnh, như thế nào ngay cả một bữa cơm đều ăn không đủ no?"
Thiếu niên nhỏ tuổi kia nghe vậy ánh mắt sắc bén nhìn Mộc Cẩm, chờ thấy rõ tướng mạo tuổi tác của tiểu cô nương này, lại hoảng hốt.
mím môi quay đầu đi, cũng không trả lời.
Làm cho Mộc Cẩm ngây ngẩn cả người.
Ngược lại thiếu niên lớn tuổi kia, mặt mày cũng ôn hòa một chút, trả lời: "Chúng ta cũng có một tiểu muội lớn như cô nương vậy."
“Nàng...... Bị bệnh rất nặng, hai huynh đệ chúng ta đưa theo nàng một đường chạy nạn tới, ngay từ đầu chúng ta bán khí sức nuôi sống ba huynh muội chúng ta, còn có thể miễn cưỡng mua thuốc cho nàng uống.”
"Sau đó hạn hán càng ngày càng nghiêm trọng, chúng ta một đường chạy trốn tới cái trấn trên này, tìm không được việc làm chỉ có thể xin cơm, coi như xin được cơm, cũng đều để lại cho tiểu muội chúng ta!"
Thiếu niên Tuổi còn nhỏ thấy huynh trưởng nói gian nan, lại quay đầu nói rõ ràng, ngược lại gọn gàng lưu loát, thoáng cái làm cho người ta hiểu rõ cảnh ngộ của huynh đệ bọn họ.
Cái này, ngay cả chủ tiệm tạp hóa vẫn nhẫn tâm cự tuyệt bọn họ cũng thay bọn họ thở dài.
Hai thiếu niên này là hảo hài tử a, ai...... Chỉ trách ông trời gieo thiên tai đi.
Hắn ngay từ đầu liền nhìn ra, vị tiểu cô nương đứng ở cửa hàng tạp hóa này mặc dù ăn mặc bình thường, nhưng thân khí độ kia, chỉ có...
Dù sao lúc nhỏ hắn theo phụ thân ở quý gia gặp qua tiểu cô nương có được loại khí độ này.
Thậm chí, vị tiểu cô nương này so với người khi hắn còn bé gặp qua càng tốt hơn!
Vả lại, hắn cũng nhìn thấy rõ ràng, chưởng quầy tiệm tạp hóa này đối với tiểu cô nương này ý cười dịu dàng, thậm chí là lấy lòng...
Quyết định thật nhanh, liền lôi kéo đệ đệ nhà mình tới......
Quả nhiên, mấy phen miệng lưỡi, tiểu cô nương này chú ý tới huynh đệ bọn họ!
Vậy còn nói cái gì, thái độ hai huynh đệ bọn họ nhất định phải vô cùng tốt mới được!
“Cô nương, huynh đệ chúng ta họ Lăng, ta đại danh Lăng Hư, đệ đệ ta đại danh Lăng Không, tiểu muội nhà ta...... đại danh Lăng Tiêu.”
Lăng Tiêu hư không.
Rồi sao?
Tên thật lớn!
Mộc Cẩm lại sửng sốt.
Hả?
Lăng Hư thiếu niên này làm sao ngay cả tên của tiểu muội hắn cũng nói cho mình biết?
Khi Mộc Cẩm lần nữa nhìn về phía Lăng Hư, phát hiện đệ đệ Lăng Không của hắn cũng đang nhìn hắn, trong mắt Lăng Không rõ ràng có rất nhiều nghi vấn.
Đối diện với đôi mắt đen u của thiếu niên Lăng Hư, Mộc Cẩm cũng mím môi.
Hắn đang cười.
Sau khi nhìn nhau một lát, Mộc Cẩm im lặng quay đầu, nhìn về phía ông chủ tiệm tạp hóa.
“Chưởng quầy, hôm nay ta mua mấy thứ này không cần ngài giúp đỡ thuê người chuyển đi, ta định tự mình thuê bọn họ giúp ta.”
Chưởng quầy tiệm tạp hóa nghe vậy khẽ nhíu mày.
Lại thấy Lăng Hư thiếu niên kia nhanh chóng nháy mắt với đệ đệ, hai huynh đệ nhanh chóng tỏ vẻ mình nhất định sẽ cẩn thận vận chuyển, sẽ không để cho hàng hóa của cô nương có bất kỳ tổn thương nào.
Mộc Cẩm liền chỉ đồ nàng mua, sau đó bảo hai huynh đệ dọn đến cửa tiệm nàng mới thuê trước.
Đều là loại dầu muối tương dấm này.
Hai huynh đệ mà nói căn bản không phải là chuyện khó.
Mộc Cẩm còn chưa nói cho bọn họ biết, tiền công của nàng chính là cung cấp cho bọn họ một bữa cơm no, chỉ thấy hai huynh đệ này mang theo đồ đạc bước đi như bay...
Chưởng quầy tiệm tạp hóa: "......”
Ánh mắt Mộc Cẩm cũng lóe lên.
"Mộc cô nương a, hai tiểu tử này đói thoát hình làm không được giả, nhưng bọn họ cầm những thứ kia tốt xấu gì cũng có cái mấy chục cân, như thế nào còn nhiều sức lực như vậy?"
Mộc Cẩm cười yếu ớt lắc đầu, trong lòng lại suy nghĩ: Như vậy, lúc tới tiệm tạp hóa bộ dạng vô lực thảm hại kia chính là giả bộ.
"Ai, Mộc cô nương tốt bụng, nhưng kia rốt cuộc là hai đại thiếu niên, đói thành như vậy còn có một chút sức lực, ngươi cần phải cẩn thận một chút, chờ bọn họ đem đồ vật đưa đến, cầm hai văn tiền nhanh chóng đuổi đi!"
Mộc Cẩm cười nói: "Cảm ơn chủ tiệm nhắc nhở. Lời lão chủ nói ta sẽ ghi nhớ."
Mèo không ăn cá
Người chủ quán nhìn thấy những lời nàng nói thì cảm thấy nhẹ nhõm.
Mộc Cẩm mang giỏ tre đựng trứng quay lại cửa tiệm.
Nàng thấy hai thiếu niên và các đệ đệ đang nhìn nhau...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT