Cả cái đầu bò này một nồi không chứa nổi a.

Phải tách ra một nửa...

Nhìn cổ tay mảnh khảnh của mình, lại nhìn tam

đệ cùng tiểu đệ.

Hai ngày nay dưới sự nuôi nấng của nàng tuy có chút thịt, nhưng đầu bò sợ vẫn không thể chẻ được.

Vả lại, đầu bò này tối thiểu phải dùng rìu sắc bén bổ ra, nơi này cũng không có rìu a.

Đau đầu quá!

Mộc Cẩm xoa xoa mi tâm, lại nhìn sắc trời ngoài cửa sổ gỗ, vẫn là trước tiên đem món kho được khác kho lên đi.

Đầu bò đợi lát nữa lại nghĩ biện pháp.

Bởi vì lúc này Điền lão gia mua hàng tươi thật sự nhiều lắm, chia làm bốn nồi kho lớn, ít nhất cũng phải hai lần.

Mộc Cẩm còn dùng thêm hai cái nồi nhỏ bỏ thịt bò kho.

Thịt bò đắt tiền, không giống như những thứ nội tạng không đáng giá kia, lúc kho co lại quá nhiều sẽ không có lời.

Mộc Cẩm thành tâm muốn thay Điền lão gia tiết kiệm một chút, dùng một biện pháp mà nàng xem ra trong du ký.

Sau khi ướp thịt bò sống xong, lại đổ chút dầu đậu nành lên thịt bò sống cẩn thận bôi lên một lần.

Thịt bò kho như vậy chẳng những thơm ngon, co lại cũng không nhiều lắm.

Ba tỷ đệ Mộc Cẩm ở trong phòng bếp bận rộn khí thế ngất trời, lại không ngờ một nam tử dáng người cao lớn nghiêng người dựa vào cửa phòng trước đi vào phòng bếp nhìn tỷ đệ ba người bọn họ thật lâu.

Hắn theo đuôi Mộc Tử Khê đi tới cửa hàng này.

Giờ phút này thấy đôi mày cong thanh tú của Mộc Cẩm nhíu lại nhìn quanh đầu bò có chút dọa người kia, hắn rốt cục nhịn không được.

“Mộc cô nương, có cần tại hạ hỗ trợ không?”

Thanh âm nam nhân đột nhiên truyền đến khiến Mộc Cẩm cả kinh nhảy dựng.

Cũng đã quên phân biệt thanh âm này thật ra trước đó nghe qua mấy lần......

Mộc Tử Xuyên cùng Mộc Tử Khê cũng hoảng sợ, hai thiếu niên đứa lớn đứa nhỏ thật nhanh ném trong tay công việc, song song chạy tới trưởng tỷ phía trước.

Dùng thân thể còn nhỏ gầy của bọn họ bảo vệ trưởng tỷ ở phía sau.

Chỉ là khi họ nhìn chằm chằm, khuôn mặt quen thuộc trước mắt khiến họ

Lại sửng sốt.

Triệu Cảnh Dật ôm n.g.ự.c nhìn hai tiểu thiếu niên, trong mắt dường như tán thưởng.

Hơi nhếch môi, cười khẽ một tiếng.

“Các ngươi yên tâm, tại hạ cũng không có ác ý, chỉ có điều đói bụng, liền đi theo vị tiểu huynh đệ này tìm tới nơi này.”

Lúc này, ám vệ ẩn trong bóng tối bảo vệ chủ tử nhịn không được kinh ngạc chớp chớp mắt.

Chủ tử ghét nhất là giải thích.

Mộc Cẩm gặp lại người này, thật ra là rất bất đắc dĩ. 

Cũng không biết có chỗ nào không đúng, đời này hắn cùng nàng xuất hiện chẳng những sớm, còn thường xuyên như thế.

Điều này làm cho nàng rất hoang mang cũng rất khó xử a......

“Công tử, trong bụng đói bụng, không phải nên đi tìm thức ăn sao?”

“Tại hạ có chút kén chọn, ăn tủy biết vị, rất thích món kho Mộc cô nương làm, món kho trong quán mì Cát Tường đã bán hết, tại hạ hết cách chỉ có thể tới tìm chính chủ ngươi.”

Giọng điệu đùa giỡn này, Mộc Cẩm lại không phân biệt được hắn nói rốt cuộc là thật hay giả.

Im lặng, đành phải nói:

"Nhưng hôm nay những món kho này đều là làm cho Điền lão gia trên trấn này, hàng tươi đều là ông ấy mua được, ta chỉ phụ trách kho một chút..."

Ý tứ của nàng rất rõ ràng, hôm nay ban ngày những món kho này nàng làm không được, tất cả đều là của Điền lão gia.

Triệu Cảnh Dật đương nhiên hiểu ý của nàng.

Sáng sớm, hắn liền từ trên người nàng cho ra một kết luận rất thú vị.

Cô nương này trốn hắn.

Không muốn cùng hắn có bất kỳ liên quan gì.

Mèo không ăn cá

Hắn cố ý thử vài lần, nhiều lần như thế, bao gồm lần này.

Đôi mắt hơi lóe, tầm mắt Triệu Cảnh Dật tập trung vào Mộc Cẩm, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến Mộc cô nương này tránh không kịp hắn như vậy?

Đã từng nghĩ tới cô nương này biết thân phận của hắn.

Chỉ là nghĩ tới nghĩ lui rất nhiều lần, hắn lại tự phủ định suy nghĩ của chính mình

Xuất thân và hoàn cảnh trưởng thành của cô thật sự không ủng hộ suy đoán này.

Cũng từng nghĩ tới cô nương này là thật thông minh, từ lần đầu tiên thấy hắn bị người đuổi g.i.ế.c lên liền biết thân phận của hắn không tầm thường, không phải một người mà cô nương nông thôn có thể trêu chọc, bởi vậy lần nữa đối với mình tránh không kịp.

Nàng thực sự thông minh, hắn không phủ nhận điều này.

Chỉ là càng hiểu rõ cô nương này càng nhiều, càng nhiều nghi hoặc.

Hành động của nàng này thật sự không giống những cô nương lớn lên ở nông thôn bình thường... 

Hắn đã tra xét mười tám đời tổ tông của nàng, cũng không phát hiện tổ tiên nàng từng xuất hiện cao nhân gì.

Đột nhiên ánh mắt Triệu Cảnh Dật có chút sắc bén, ánh mắt quét qua Mộc Cẩm, trong lòng thầm nghĩ:

Bí ẩn.

Đặc biệt.

Còn có một tay làm món kho ngon.

Triệu Cảnh Dật thì suy nghĩ, bởi vì đất phong của trưởng tỷ có mấy quận huyện gặp hạn hán, bị người có tâm lợi dụng, dâng mấy trang sớ, l nói xấu trưởng tỷ ở đất phong không bảo vệ dân chúng, trừng phạt tạo thành thiên tai hạn hán…

Ngay cả chuyện này cũng đã gây họa cho hắn và mẫu phi trong thâm cung.

Khi chuyện này phát sinh, nguyên bản hắn đã ở nửa đường đi kinh thành, nhận được mật thư kinh thành bên kia cùng với mật thư mẫu phi cho hắn, đành phải đem chuyện kinh thành giao cho tâm phúc xử lý, chính mình lại quay về đất phong của trưởng tỷ.

Lúc này trưởng tỷ bị người có tâm mượn thiên tai nói xấu, sự tình có thể lớn hoá nhỏ.

Mẫu phi mật tín hi vọng hắn gần đây không cần hồi kinh, để tránh phụ hoàng đang nổi giận vừa lúc lấy hắn trút giận.

Cũng bảo hắn đi giúp trưởng tỷ, cổ vũ tỷ vượt qua tai nạn lần này......

Chuyện chị trưởng tỷ người ta nói xấu, ông trời mau chóng đổ một trận mưa to, giải quyết hạn hán tất nhiên là tốt nhất.

Nhưng vạn nhất ông trời chậm chạp không hạ xuống mưa to có thể giải hạn hán nghiêm trọng, như vậy dân chúng ngay cả ăn uống cũng khó khăn tất sẽ oán giận thậm chí bạo động..

Vậy thì phải nghĩ cách giải quyết vấn đề ăn uống do hạn hán mang lại trước.

Về phần hoa màu mùa này, mấy quận huyện bị hạn hán nghiêm trọng này khẳng định là không trông cậy vào.

Mục đích hắn tới tìm Mộc Cẩm lần này, thật ra cũng không phải vì miếng ăn kia, mà là nàng vì trong thôn nàng mà nghĩ ra một biện pháp tốt để đào giếng lấy nước ở hồ nước khô hạn.

Mấy cái giếng ở giữa hồ khô cạn của Mộc gia thôn hắn tự mình đi xem qua.

Dùng biện pháp của nàng, nước giếng trong suốt, mùi bùn cũng không quá nặng.

Mấy cái giếng kia cho tới hôm nay vẫn không ngừng chảy ra nước trong suốt......

Biện pháp tốt này hắn có thể nói cho trưởng tỷ, để trưởng tỷ phát mệnh lệnh cho quan phụ mẫu quận huyện địa phương, mấy quận huyện gặp tai họa đều dùng tới.

Chỉ là trước đó, hắn muốn tìm kiếm sự đồng ý của nàng.

Còn có, còn muốn hỏi nàng còn có biện pháp nào khác để lấy nước hay không..

Thấy trong mắt hắn có tính toán, Mộc Cẩm càng lo lắng.

Suy nghĩ một chút, vội vàng nói: "Cũng không sao, công tử nâng đỡ, tiểu nữ chính là tự mình tìm Điền lão gia mua chút món kho đưa cho công tử ăn cũng được!"

Triệu Cảnh Dật: "......

Thôi.

Không thể dọa tiểu cô nương quá tàn nhẫn.

Nếu không chuyện sau đó sẽ không dễ làm.

Giương môi cười, có vài phần ý vị thâm trường nói: "Tại hạ không ăn không, như vậy đi, mới vừa tại hạ thấy cô nương đang vì cái đầu bò kia khó xử, tại hạ trước giúp cô nương bổ ra?"

Cái này tẩ nhiên...... Tốt lắm!

Mộc Cẩm gật đầu.

Đầu còn chưa ngẩng lên thì nghe thấy một tiếng "răng rắc" thanh thúy tiếng xé rách, đầu bò đặt trên gốc cây lớn chia thành hai nửa...

Một nửa còn ở lại trên gốc cây, một nửa lại nghiêng một cái, sẽ rơi xuống đất.

Rồi lại thấy người ta từ bên hông rút ra thanh nhuyễn kiếm kia giống như là có mắt, "quất" cái kia nửa bên đầu bì một chút, cái kia đầu bì liền lại ổn định ở trên gốc cây làm thớt

Một chiêu này, làm ba tỷ đệ Mộc Cẩm sợ không nhẹ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play