Mộc Cẩm nhẹ nhàng híp mắt, khóe môi lộ ra độ cong châm chọc.
“Với tính cách của đạ bá, chắc chắn ông ấy sẽ không cam tâm trả lại ruộng đất cho chúng ta.
Nhưng việc này không phải do ông ấy!”
Đời trước rất nhiều kinh nghiệm làm cho nàng hiểu được, có chuyện, thoạt nhìn không có khả năng làm được, nhưng chỉ cần giỏi về dựa thế, liền nhất định có thể làm được.
Nàng nhớ rõ, kiếp trước huyện thừa huyện Giang Lăng là Thẩm Bá Sơn, tri huyện là Ngụy Hữu Chi.
Hai vị này đều nhậm chức ở huyện Giang Lăng rất lâu, ít nhất đời trước cho đến khi nàng gả đến Triệu vương phủ, hai vị này vẫn tại nhiệm.
Không thể thiếu, nàng muốn mượn thế của hai vị quan phụ mẫu này để áp chế người.
“Chúng ta vào phòng trước. "Mộc Cẩm bảo các đệ đệ muội muội.
Nàng dự định đi bếp phòng xử lý một chút móng lợn đuôi lợn hôm nay mua về còn có nửa bộ gan heo cùng bụng heo.
Thịt lợn cũng chỉ rửa sạch một chút là được.
Đầu tiên, cắt bỏ lớp mỡ trên cùng của chân sau lợn, cắt thành từng miếng nhỏ rồi nấu thành mỡ lợn.
Còn đối với chân giò, đuôi lợn, nửa gan lợn và lòng lợn, cô định dùng để làm món thịt nạc kho nên nàng cắt thành từng miếng mỏng, để riêng để dùng sau.
Đúng vậy, nàng định làm thịt kho và bán trong trấn.
Kiếp trước nàng học được mấy chục loại phương thuốc làm món kho từ trong sách.
Nàng học làm món kho, lại nói tiếp cũng là bất đắc dĩ.
Kiếp trước nàng bị nữ nhân kia tính kế, còn bị vứt ở thôn nhỉ hẻo lánh.
Không có tiền không có lương thực, thiếu chút nữa c.h.ế.t đói.
Vì sống sót, nàng luôn phải nghĩ cách kiếm thức ăn.
Nàng liền bảo nha hoàn cùng nàng đi thôn trang lên núi hái hương liệu kho, nàng tự mình lên núi săn thú.
Con mồi đánh trúng cái gì cũng không nỡ ném đi, luộc, đầu đuôi, móng đều giữ lại làm món kho ăn.
Trong lúc đó nàng cũng trải qua một hai năm tương đối yên tĩnh cuộc sống, thi thoảng cũng phái nha hoàn đi chợ mua chút ít súc vật rẻ cùng móng chân đuôi trở về, nàng tự mình xuống bếp kho...
Món kho của nàng, không phải nàng thổi, đó là món ngon nhất nàng từng ăn.
Đời này sau khi nàng sống lại, nàng cẩn thận nghĩ tới.
trước nàng dự định bán dược liệu tích lũy tiền vốn, chờ có tiền vốn, lại bắt đầu buôn bán thịt kho.
Chờ gom càng nhiều tiền vốn về sau, liền mang theo các đệ đệ muội muội rời khỏi Mộc gia thôn, trước đi trên trấn thuê cái cửa hàng nhỏ buôn bán đồ ăn.
Mộc Oánh từ bờ sông giặt quần áo trở về, nghe tam đệ nói, trưởng tỷ mua thịt heo về nhà, vội vàng chạy tới phòng bếp.
Mộc Cẩm đã xử lý xong móng heo đuôi heo và lợn cần kho.
Lòng lợn hôi thối, rất khó xử lý, nàng có biện pháp.
Dùng tro củi đốt là có thể xử lý tốt.
Về phần hương liệu làm kho, nàng hái rất nhiều ở sau núi, phơi khô rồi cất đi.
Giống như hạt tiêu dại, ở vùng núi phía sau có rất nhiều.
Nhưng tiếc thay, chúng đều còn sót lại từ năm ngoái.
Phần lớn hạt tiêu dại đã rơi xuống đất, chỉ còn lại vỏ còn lủng lẳng trên cành.
Những hương liệu khác không nỡ bỏ ra nhiều tiền mua, cũng may trước đó nàng đều chuẩn bị sẵn.
Mùi thơm còn kém một chút.
Chỉ cần đến lúc đó nàng bỏ thêm nhiều một chút là được.
Diêm Ba trong nhà còn có một ít.
Đào một ít hương liệu thay thế.
Trước cứ như vậy, mùi vị làm ra kém có thể kém một chút, nhưng cũng không tệ.
Dùng dược liệu thay thế hương liệu làm món kho cũng không phải nàng sáng tạo độc đáo, cũng là nàng từ trên bản gốc xem ra.
“Trưởng tỷ...... tỷ mua nhiều như vậy!”
Mộc Oánh quả thực không thể tin vào mắt mình.
Kích động, lo lắng, sợ hãi......
Vài loại cảm xúc đan xen trong mắt nàng.
Mèo không ăn cá
Mộc Cẩm không muốn nàng lo lắng, nhẹ giọng nói với nàng về quá trình bán Hoài Sơn dại.
Bán được bao nhiêu tiền cũng không giấu được nàng.
Mộc Oánh nghe nói bán được nhiều tiền như vậy, khiếp sợ ngây người.