Mộc Cẩm nhìn qua, đây là Lạp Mai khuê nữ nhà Lâm đại thúc. Lạp Mai năm nay mười hai tuổi.

Mộc gia thôn bên kia ruộng đất không cần nhiều người, Lâm đại thúc liền đưa mấy khuê đến Giang Lăng huyện, để cho các nàng ở trong cửa hàng giúp Mộc Cẩm làm việc.

Mộc Cẩm biết Lâm đại thúc một lòng trung thành không nghĩ nhiều.

Chính nàng cũng cảm thấy để cho mấy vị tiểu cô nương Lâm gia ở trong cửa hàng giúp việc gặp việc đời cũng không tồi.

Cửa hàng ăn vặt bên kia, người chạy bàn cũng đủ rồi.

Mấy vị tiểu cô nương Lâm gia rửa rau thái rau nhóm lửa trong bếp là dư dả.

Về phần vì sao không để cho các nàng bận rộn ở tiền đường, cũng là Mộc Cẩm muốn bảo vệ các nàng mấy vị tiểu cô nương này mới ra quyết định này.

Nhìn thấy Lạp Mai đi tới, bộ dáng thở hồng hộc, Mộc Cẩm vội vàng bảo nàng vào trước ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, rồi chậm rãi nói.

Bạch Thuật cũng bưng cho nàng một chén nước.

Từ trong lời kể của Lạp Mai, Mộc Cẩm hiểu rõ tiền căn hậu quả của sự tình.

Chờ Lạp Mai nghỉ ngơi cũng sắp xong, liền để cho Bạch Thuật cùng nàng, mang theo Lạp Mai đi cửa hàng ăn vặt.

Cửa hàng ăn vặt ở bên đường Ngô Đồng.

Cách cửa hàng kho không xa.

Ba người đi rồi đi qua.

Từ sau khi cửa hàng ăn vặt khai trương, vẫn thuận buồm xuôi gió, cho tới bây giờ chưa từng xảy ra chuyện lớn gì.

Mộc Cẩm bình thường cũng không phí tâm nhiều.

Kinh doanh đồ ăn vặt, kinh doanh vốn nhỏ, khách hàng tiêu tiền tổng thể mà nói cũng không nhiều lắm.

Có mua cho tiểu oa nhi thèm ăn trong nhà một xâu, một văn tiền hai văn tiền là đủ rồi.

Có ăn cái tươi mới giống nhau đều thưởng thức một ít, trên trăm đồng tiền một bữa coi như đắt

Còn có trưởng bối tốn mấy chục văn tiền mang theo bọn nhỏ đến cửa hàng ăn vặt ăn, cũng có thể ăn no.

Bởi vậy sau khi cửa hàng ăn vặt khai trương, rất được dân chúng bình dân yêu thích.

Nguyên bản Mộc Cẩm không nghĩ nhiều như vậy.

Nhưng lại quên, chỉ cần là làm ăn tốt, tóm lại có người đỏ mắt.

Không, người đỏ mắt đã tới.

Đến gần cửa hàng ăn vặt, Mộc Cẩm và Bạch Thuật liền liếc nhau.

Giọng người gây chuyện rất lớn, dường như sợ người đi đường không nghe thấy. Vây xem, xem náo nhiệt cũng rất nhiều.

Ba tầng trong ba tầng ngoài vây quanh cửa hàng ăn vặt bên kia.

"Cô nương yên tâm, chỉ là mấy người bình thường, Bạch Thuật cũng sẽ không để cho bọn họ đả thương cô nương!"Bạch Thuật một bên đẩy người vây xem hai bên, một bên đối với Mộc Cẩm nhẹ giọng an ủi.

Mộc Cẩm căn bản không lo lắng chuyện này, đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt ý tốt của Bạch Thuật.

Bạch Thuật bên này cũng đích xác đem Mộc Cẩm hộ một giọt nước không lọt, không để cho những người xem náo nhiệt đụng tới một mảnh một góc của Mộc Cẩm.

“Ít nói nhảm! Mau gọi ông chủ của các ngươi tới đây! Trong đồ ăn vặt của cửa hàng Mộc Ký các ngươi lại có giun đất! Các ngươi chính là không rửa sạch sẽ, ít ở “chỗ này nói chuyện với ta!”

Huynh đệ chúng ta ba người nghe nói này Mộc Ký cửa hàng ăn vặt bên trong đồ ăn vặt chủng loại nhiều, hương vị tốt, còn giá rẻ, hôm nay liền tới nếm thử xem... Hắc!”

“Các ngươi nhìn xem, ba huynh đệ chúng ta, có hai huynh đệ từ trong mì rau xanh này ăn được giun đất a! các ngươi nhìn xem, chúng ta đây không phải oan uổng chủ quán này chứ? nhìn giun đất vừa mập vừa to này a…”

Người này nhỏ tuổi nhất, dùng đũa gắp một con giun đất đang vặn vẹo cho người xem.

Dân chúng nhìn.

Những tiểu cô nương và phụ nhân nhát gan kia đều sợ hãi kinh hô lui về phía sau.

Cái này chẳng những cảm thấy sợ hãi, còn rất ghê tởm a!

Mộc Cẩm nhìn ba huynh đệ kia nói năng kích động, khẽ nhíu mày.

Càng cảm thấy ba huynh đệ này đem dân chúng vây xem làm khỉ đùa giỡn.

“Đông gia bà chủ các ngươi muốn tìm chính là ta. "Mộc Cẩm được bạch thuật bảo vệ, đi vào cửa hàng.

Ba huynh đệ kia vừa nhìn Mộc Cẩm, cũng lắp bắp kinh hãi.

Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, ông chủ của cửa hàng ăn vặt này là một tiểu cô nương trẻ tuổi như vậy a.

Mộc Cẩm hôm nay chải búi tóc đơn la mà tiểu cô nương thường chải, trên lỗ tai đeo khuyên tai hoa lan vàng, trên búi tóc cắm một cây trâm vàng đặc.

Trên cổ tay đeo một bộ vòng tay bạc.

Mặc một bộ váy dài đầu xuân màu xanh lam, là Mộc Oánh tự mình làm cho nàng.

Không béo không gầy, bạch bạch tú tuyệt trần, khí vận thiên thành.

Nàng đi lên tự xưng là bà chủ của cửa hàng ăn vặt, cũng không ai dám nghi ngờ.

Ba huynh đệ kia thoạt nhìn lớn nhất cũng bất quá bộ dáng hai mươi ba hai mươi bốn.

Ăn mặc như vậy, cũng không giống như là đã thành thân.

Ở thế đạo này, nam tử hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, còn chưa thành thân, ít nhiều là có chút vấn đề.

Không phải nghèo, chính là nhân phẩm hoặc là một số vấn đề khác.

"Tốt, nếu bà chủ đã đến, vậy ngươi tự nói đi, chuyện này làm thế nào?", thanh niên lớn tuổi nhất đánh giá Mộc Cẩm từ trên xuống dưới, ngữ khí có vài phần trêu chọc.

Bạch Thuật vừa nghe, liền muốn động thủ.

Bị Mộc Cẩm đưa tay giữ chặt.

Trước mắt bao người, vẫn là không nên động thủ trước thì tốt hơn.

Tuy rằng, nàng cũng rất chán ghét ánh mắt đáng ghét cùng ngữ khí trêu chọc của thanh niên kia.

Nhưng đối phó với hắn, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.

"Cái này có vấn đề đương nhiên là muốn giải quyết ta mở cửa hàng buôn bán tự nhiên không sợ giải quyết vấn đề..."

Mộc Cẩm còn chưa nói xong, thanh niên lớn tuổi nhất kia trên mặt ý cười càng đậm, thô lỗ ngắt lời Mộc Cẩm, nói: "Tiểu nương tử, ngươi nói làm sao bây giờ!"

“Đúng vậy đúng vậy, làm thế nào, giải quyết như thế nào a? "Hai huynh đệ kia cũng bắt đầu ồn ào.

Đôi mắt Mộc Cẩm ngưng tụ.

"Đương nhiên là ba người các ngươi làm chuyện xấu, mang đến ảnh hưởng không tốt cho cửa hàng nhà ta ăn vặt, phải bồi thường cửa hàng ăn vặt chúng ta!"

“Cái gì...... Cái gì? Cái gì cái gì? ”Thanh niên lớn tuổi nhất kia vẻ mặt kinh ngạc đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai, "Ta không nghe lầm chứ?”

“Nghe được nghe được! Hì hì......”

”Trong cửa hàng ăn vặt nhà nàng ăn phai hai con giun đất lớn như vậy, không nghĩ bồi thường ba ca chúng ta, ngược lại muốn tìm chúng ta bồi thường!"

“Theo đại ca ta nói, ba ca chúng ta bồi thường nàng cũng không phải không được, chính là..."Kia tuổi lớn nhất thanh niên cười đến vẻ mặt bỉ ổi.

Mộc Cẩm thuận thế ngắt lời hắn.

”Các ngươi đã ăn mì rau xanh, mì ngon, rau xanh cũng chín, vậy giun đất vẫn còn sống?"

Mộc Cẩm vừa dứt lời, có vài người ánh mắt liền sáng lên.

“Đúng vậy đúng vậy! Lúc trước ta đã cảm thấy kỳ quái, chính là không nhớ ra rốt cuộc quái chỗ nào...... Thì ra là có chuyện như vậy!”

“Vậy giun đất nếu là cùng rau xanh cùng để vào trong mì, rau xanh đều chín, vậy giun đất còn có thể sống xoay tới xoay lui... Sợ không phải giun đất thành tinh nha!"

”Ha ha ha ha...... Còn không phải sao? Lúc trước ta đã nhỏ giọng nói với cha mẹ ta, nhưng cha mẹ ta nói chuyện này không phải chuyện của ta, bảo ta đừng nói......”

Một tiểu nam oa ồn ào lên.

Người bên cạnh hắn đều nở nụ cười, nhao nhao khen hắn thông minh. Mà cha mẹ trẻ tuổi của hắn thì đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn người.

“Rau xanh kia chẳng qua chỉ là nước canh một chút mà thôi, hơn nữa nước mì trong cửa hàng ăn vặt của các ngươi cũng không nóng, giun đất kia... giun đất kia lại bị chúng ta dùng đũa nhấc lên nhanh, đươngnhiên không c.h.ế.t được!"

Thanh niên lớn tuổi nhất tiếp tục giảo biện.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play