Ngay khi Mộc Cẩm sắp ngã xuống, Mộc Tử Xuyên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng.
Mộc Cẩm cùng tam đệ đứng lại, quay đầu nhìn.
Đúng là hai huynh muội Hà Tử Kim và Hà Bảo Nhi.
Giờ phút này, huynh muội bọn họ bắt lấy giỏ trúc của Mộc Cẩm, lần nữa cướp đoạt.
“Các ngươi đây là cướp bóc bên đường? "Mộc Cẩm tức giận nở nụ cười.
Nàng không biết hai huynh muội này làm sao tới trấn này, cũng không biết bọn họ làm sao tìm tới tỷ đệ bọn họ.
Nàng cũng không muốn biết.
Nhưng Mộc Tử Xuyên cũng rất khẩn trương, nhìn Hà Tử Kim huynh muội lắp bắp hỏi:
"Ngươi...... Các ngươi sao lại tới đây?"
“Hừ! Hai tỷ đệ các ngươi thật lợi hại a! Chúng ta theo các ngươi một đường! Các ngươi đều có thể mua thịt ăn!”
Trong giọng nói sắc nhọn của Hà Bảo Nhi mang theo vài phần phẫn hận cùng đố kỵ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn của nàng đều vặn vẹo, thập phần khó coi.
"Các ngươi còn tới cửa hàng này mua gạo mì! nhà chúng ta... trước đây chúng ta đều rất ít ăn gạo và mì!"
Đây là giọng của Hà Tử Kim, cũng giống như Hà Bảo Nhi, sắc mặt hắn vặn vẹo, đối với hai tỷ đệ Mộc Cẩm mua thịt lại mua gạo mì thập phần không cam lòng.
Mộc Cẩm cười lạnh.
"Cái này thật buồn cười, chúng ta dựa vào hai tay của mình kiếm tiền mua thịt mua gạo mì phạm vào tội gì?"
Nói xong, liếc mắt nhìn hai huynh muội này bắt được bờ giỏ trúc của nàng, quát to một tiếng:
"Buông ra!”
“Không buông! Trừ phi các ngươi có thể cho chúng ta cùng nhau ăn! "Hà Tử Kim khàn khàn nói.
Yêu cầu không biết xấu hổ này của hắn khiến Mộc Tử Xuyên sợ ngây người.
Ngơ ngác nhìn vị này, nửa ngày không lên tiếng.
Đời trước Mộc Cẩm trải qua tang thương, người nào chưa từng gặp qua?
Người như Hà Tử Kim, nàng một chút cũng không để vào mắt, chỉ có chán ghét và khinh bỉ.
Đại nam nhi mười bảy mười tám tuổi, lại lớn lên từ nông gia, lại bị mẹ hắn Phùng thị dưỡng thành phế vật vai không thể gánh, tay không thể xách.
Da mặt cũng dày hơn tường thành, hai chữ vô sỉ cũng không đủ để hình dung.
Mèo không ăn cá
“Cho các ngươi cùng nhau ăn? Nực cười, chúng ta không thân chẳng quen, dựa vào cái gì phải cho các ngươi cùng ăn?”
“Chúng ta mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng rốt cuộc đã làm đường tỷ muội mười mấy năm!”
“Hôm nay huynh muội chúng ta hai người gặp nạn, các ngươi có ăn có uống, còn có tiền, liền không thể cho chúng ta ăn uống ta một đoạn thời gian sao?"
Hà Tử Kim trừng mắt nhìn Mộc Cẩm, đang quan sát, hà bao của cô giấu ở đâu?
“À, ý của các ngươi là, năm tỷ muội chúng ta còn phải nuôi hai huynh muội các ngươi?”
Thấy hai huynh muội này vẻ mặt đương nhiên, Mộc Cẩm nở nụ cười.
Người các ngươi nên đi tìm nhất chính là Tử Ngân đường ca nhà nhị bá ta.
Mộc Cẩm nói xong, liền nhìn về phía mấy tiểu nhị trẻ tuổi trong cửa hàng mì gạo vẫn luôn nhìn xung quanh bọn họ.
"Mấy vị ca ca, ta cùng đệ đệ muốn mua gạo mì, hai huynh muội này muốn cướp đồ của chúng ta..."
Cái này còn được!
Giữa ban ngày ban mặt, các ngươi cướp đồ của người?
Lúc này tiệm mì gạo cũng vừa mới mở cửa không lâu, buổi sáng còn chưa hàng.
Vốn trông mong một đôi tiểu thư đệ cầm giỏ trúc đi vào, đang chuẩn bị tiếp đãi khách nhân, không nghĩ tới nửa đường g.i.ế.c ra Trình Giảo Kim.
Chậm trễ bọn họ buôn bán không nói, đây đúng là cướp bóc a!
Lần này, mấy tiểu nhị trẻ tuổi của cửa hàng mì đều xắn tay áo ra khỏi cửa tiệm mì.
Mấy người cùng nhau ra tay, liền xoay hai tay Hà Tử Kim qua sau lưng, khống chế Hà Tử Kim lại.
Hà Tử Kim đau đến chảy nước mắt, một đại nam nhân, thế nhưng khóc trời kêu đất.
Hà Bảo Nhi thấy tiểu nhị trong cửa hàng mì gạo đi ra liền buông giỏ trúc của Mộc Cẩm ra, trốn sang một bên.
Thấy đại ca nàng dễ dàng bị chế trụ, hiện tại đang không có tiền đồ khóc đau, cũng vô cùng ghét bỏ.
Nhưng, nàng cũng không có ý định cứ như vậy nhận thua, nói Mộc Cẩm tỷ đệ bất cận nhân tình, không để ý thân tình.
Mộc Cẩm cũng không muốn nuông chiều bọn họ.
Nếu huynh muội bọn họ vô sỉ như thế, nàng tất nhiên là không có khả năng bị huynh muội bọn họ thao túng.
Liền đem chuyện bọn họ không phải hài tử của nhị bá mình, là mẫu thân bọn họ cùng người khác sinh, chuyện vừa bị nhị bá phát hiện nói ra bảy tám phần.
Người xấu hổ không phải nàng.
Mặc dù đệ đệ muội muội là người Mộc gia, nhưng Mộc gia nhị bá gặp phải chuyện như vậy, người ngoài đến xem, đồng tình cũng là Mộc nhị bá.
Tuyệt đối không phải hai anh em Hà Tử Kim.
Huống chi hai huynh muội bọn họ còn vô sỉ như thế.
Mấy tiểu nhị trẻ tuổi của cửa hàng mì gạo càng đồng tình với tỷ đệ Mộc Cẩm.
Nghe Mộc Cẩm nói xong, không những đánh Hà Tử Kim một trận, còn cảnh cáo hắn, nếu hắn còn bắt nạt người khác, một khi hắn xuất hiện trên con đường này, sẽ đánh gãy chân hắn.