“Thật đó! “
“Ta nào dám lừa tỷ? Tỷ nếu không tin, có thể đi khắp nơi hỏi thăm một chút......”
“Như thế...... Vậy thì tốt rồi.....
Mộc Cẩm nhìn vẻ mặt bọn họ, đại khái đoán ra cuộc đối thoại của các nàng, sợ là mình mang cữu cữu ra cũng vô dụng.
Tuy nhiên, nàng cũng không sợ.
Kiếp trước nàng có thể ở hậu viện Triệu Chất, ở trong tay bình thê hắn Lộ Linh Nhi đều chống đỡ mười mấy năm... đau khổ.
Bản lĩnh mười mấy năm qua nàng cũng không phải học không công!
Nàng đưa cữu cữu ra, cũng là có nguyên nhân.
Kiếp này.
Nàng là muốn mang theo đệ đệ muội muội triệt để cùng Mộc gia bên này đoạn tuyệt quan hệ.
Lúc này mới cần cữu cữu của mình.
Kiếp trước, cữu cữu thành đại thương nhân, chỉ là lúc trở về tìm các nàng đã quá muộn.
Đời này nàng sẽ nhờ người chú ý hành tung của cữu cữu , có cữu cữu giúp bọn họ làm chủ, trước tiên cắt đứt liên hệ với Mộc gia.
Tương lai đối với các đệ đệ muội thân là con nối dõi chân chính của Mộc gia mới là tốt nhất.
Lúc này mang cữu cữu ra, chẳng qua là để cho các nàng có cái kiêng kị, tỷ muội huynh đệ năm người các nàng cũng không phải cô nhi chân chính không người nương tựa!
“Nhị bá nương, cha mẹ ta mặc dù mất, nhưng hôn sự của ta cùng đệ đệ muội muội nhà ta thế nào cũng không tới phiên một bá nương như ngươi quản!”
"Ngươi mang theo bà mối liền tới nhà ta kéo nhị muội ta đi, ngươi cũng biết nếu ta làm một tờ đơn kiện đến nha môn, các ngươi đây là cưỡng bán ấu nữ!”
Lúc đó, Lê triều pháp luật nghiêm cẩn lừa bán phụ nữ trẻ em, một khi có người kích động lừa bán phụ nữ trẻ em, pháp luật hết thảy phán là tử hình.
Nghiêm khắc mà nói, độc phụ Phùng thị này còn chưa nói tới tội lừa bán ấu nữ, nhưng bà chuyến này chắc chắn là chưa qua sự đồng ý Mộc gia l.
Phụ thân Mộc Cẩm đứng hàng thứ ba trong Mộc gia.
Ngoại trừ nhị bá, nàng còn có đại bá phụ, còn có một vị tứ thúc.
Cho dù muốn quyết định hôn sự của các nàng, là do đại bá phụ, nhị bá cùng tứ thúc ba người cộng thêm cữu cữu Giang Hoài của nàng cùng nhau thương lượng.
Mộc Cẩm nói như vậy, thật ra cũng là doạ Phùng thị một thôn phụ không hiểu luật.
Mà bà mối kia, cho dù bà kiến thức nhiều một chút, chỉ bằng những chuyện bà làm, nghĩ đến cũng không dám thật sự đi gặp quan.
“Cái gì mà luật pháp không luật pháp, một con hoang như ngươi làm sao còn biết đến luật pháp?”
Phùng thị trong lòng thật ra đã sợ hãi, chỉ là bà quá mức tham lam, bị hoa bà mối hứa hẹn trả phí mai mối hai mươi lượng bạc mê hoặc hai mắt, không muốn dễ dàng buông tha.
Huống chi, sính lễ Phong lão tài chủ hứa hẹn cho Mộc gia cũng chừng sáu mươi lượng bạc.
Tiền sính lễ này cũng không thể rơi vào trong tay năm hài tử Mộc Cẩm, nhất định là các thúc bá trưởng bối cầm.
Cho dù ba nhà chia đều, vậy lại có hai mươi lượng bạc!
Nhưng bà mối hoa quả nhiên đúng như Mộc Cẩm sở liệu, khi Mộc Cẩm uy hiếp
muốn đi nha môn cáo bọn họ lừa bán ấu nữ, cũng đã rút lui.
Mộc Oánh lúc đó mới mười ba tuổi mụ, Lê triều luật pháp, không đến mười lăm đều tính là trẻ em.
Cứ như vậy, lại oán giận Phùng thị không được việc.
Đầu tiên là bị nha đầu c.h.ế.t tiệt kia lôi ra cữu cữu làm cho hoảng sợ, lần này nha đầu c.h.ế.t tiệt kia lại muốn nói muốn cáo quan.
Sao lại khó chơi như vậy!
Cũng không giống như là một cô nương sơn dã nhỏ ở nông thôn có thể nói ra, có thể làm ra.
"Phùng gia muội tử, ngươi không phải nói, chuyện này ngươi cùng đương gia nhà ngươi bên kia đều bàn bạc tốt rồi sao?"
Phùng thị vội vàng hạ giọng, "Ngài yên tâm, chắc chắn sẽ không để làm khó ngài, chuyện tốt này ta cùng đương gia đều là thành tâm muốn làm thành..."
Phùng thị yêu tiền, bà mối là hiểu rõ.
“Được rồi được rồi! Sau khi ngươi giải quyết xong chuyện này hãy báo cho ta biết, hôm nay ta sẽ về... Chờ thư của ngươi!”
Nói xong, Hoa bà mối còn không quên hạ giọng nhắc nhở một câu.
"Làm nhanh chút, hai mươi lượng bạc đủ ngươi một nhà năm người ăn hai năm! Đừng để đến khi vịt chín bay mất..."
Phùng thị thấy bà mối Hoa đánh trống lui đường trước, chuyện tốt này hôm nay khẳng định không được, đành phải miễn cưỡng tươi cười nhìn bà mối Hoa vung khăn lắc lắc thắt lưng mập mạp vội vàng rời đi.
Thất vọng qua đi, liền quay đầu lại nhìn chằm chằm ba tỷ muội Mộc Cẩm, còn không quên buông một câu:
"Đám nha đầu c.h.ế.t tiệt, các ngươi chờ đó!"
Nói xong lời tàn nhẫn, Phùng thị cũng lắc hông oán hận rời đi.
Mộc Oánh và Mộc Nguyệt cùng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tiếp theo, tiểu muội Mộc Nguyệt lại nước mắt lưng tròng kéo tay Mộc Cẩm khóc ròng nói: