Mộc Tứ thẩm cả kinh tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống đất, mua nhà lại mua nô bộc, Tam tẩu lúc ấy rốt cuộc để lại cho mấy hài tử bao nhiêu bạc a?
Mộc tứ thúc cũng ngây ngốc nhìn Mộc Cẩm.
Đột ngột quá!
Ở trong lòng hai vợ chồng, bất quá thời gian mấy tháng mà thôi, tam phòng thật sự là đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất a...
Nhìn Mộc Cẩm, đôi mắt đầy phong sương kia nước mắt lóe lên.
Sau khi hoàn hồn, Mộc tứ thúc hai mắt đỏ bừng.
Hắn nói: "Cẩm Ny Tử, nhìn năm tỷ muội các ngươi sống tốt, Tứ thúc cũng vui mừng thay cho các ngươi, cha mẹ các ngươi ở dưới đất cũng có thể nhắm mắt..."
Trong lòng Mộc Cẩm xúc động, mấy con mắt Mộc Oánh cũng đỏ lên.
Ít nhất giờ khắc này, bọn họ đều cảm nhận được sự quan tâm của người thân, mặc dù Tứ thúc có thể làm cho bọn họ cũng không nhiều.
Mộc Cẩm nghiêng đầu nhìn thoáng qua nhị muội đại đệ, tiểu đệ cùng tiểu muội.
Nàng thoải mái rồi.
Nàng cũng biết, quãng đời còn lại, về tình thân, Mộc tứ thúc lúc này, là sự cứu rỗi của các đệ đệ muội muội.
Vốn Mộc Tứ thẩm còn muốn nói thêm gì đó, bị Mộc Tứ thúc quyết đoán lôi đi.
"Trưởng tỷ, ít nhất Tứ thúc vẫn quan tâm đến chúng ta đúng không?" nhìn bóng lưng Tứ thúc rời đi, Mộc Tử Xuyên nhẹ giọng hỏi.”
Mộc Cẩm cười gật đầu, "Đúng!
Bọn trẻ đều cười.
"Trưởng tỷ, chúng ta khi nào thì chuyển đến trấn trên ở?"Tiểu muội Mộc Nguyệt đến cùng tuổi còn nhỏ, đối với việc chuyển đến trấn trên ở, có chút nóng lòng.
Mộc Cẩm cười xoa đầu nàng, đang muốn nói chuyện, trong sân đột nhiên có một trận động tĩnh.
Mấy người nhìn qua lúc, là một hắc y nữ tử, tuổi chừng hai mươi, tướng mạo rất bình thường, thuộc loại không nổi bật trong đám đông.
Nàng vừa thấy Mộc Cẩm liền quỳ một gối xuống đất, tay cầm một phong bì đỏ thẫm đưa cho Mộc Cẩm.
"Cô nương, thuộc hạ phụng danh chủ tử đưa tin cho cô nương, trong này là ngày tốt chuyển vào hà mới!"
Năm tỷ muội Mộc Cẩm đều bị tình huống này làm cho ngây người.
“Cô nương?”
Nữ tử trẻ tuổi mặc áo đen gọi Mộc Cẩm một tiếng, nàng mới hoàn hồn.
Đưa tay nhận lấy hồng phong đỏ thẫm viết ngày tân gia, nhẹ giọng nói: "Làm phiền cô nương chạy chuyến này, kính xin cô nương thay ta cám ơn công tử nhà ngươi.”
Hắc y nữ tử kia liền nói không dám, đều là vì chủ tử phân ưu, mới đáp ứng giúp Mộc Cẩm.
Đời trước Mộc Cẩm đã từng trải đời, người làm chân chạy cho chủ tử như vậy, dù sao cũng phải khen thưởng một chút mới là quy củ.
Suy nghĩ một chút, nàng liền bảo nhị muội đi bếp phòng lấy món kho hôm nay từ cửa hàng đồ kho mang về, dặn dò lấy một nửa lòng gà muối và lòng vịt kho.
Mộc Oánh nhanh nhẹn đi vào bếp phòng.
Lập tức lấy một tờ giấy dầu gói ra.
Mộc Cẩm nhận lấy gói giấy dầu, cười yếu ớt đưa cho nữtử huyền y, "Trong nhà không có gì tốt, nếu cô nương này không chê, cầm lấy ăn chơi.”
Nữ tử huyền y sáng mắt lên, vội vàng nói lời cảm ơn.
Hôm qua công tử phân cho huynh đệ tỷ muội chút thịt bò tương ngũvị, nàng cướp được vài miếng...... Tư vị kia, cho dù thần tiên đến cũng không đổi a!
“Cô nương, thuộc hạ tên là Bạch Thược, chúc cô nương tân cư đại hỉ!”
Mộc Cẩm cảm ơn nàng.
Sau khi đưa mắt nhìn nữ tử áo đen rời đi, nàng liền mở ra hồng phong đỏ thẫm.
Bên trong là một tờ giấy Trừng Tâm Đường vuông vắn, mặt trên viết ngày lành vào nhà mới
Không ngờ chính là ngày mốt!
Mộc Cẩm vừa nghĩ liền hiểu, nghĩ đến là Triệu Cảnh Dật giúp nàng chọn một ngày tốt gần nhất để dời đi.
Liền đem chuyện ngày sau dọn lên thị trấn nói với các đệ đệ muội muội.
Các đệ muội đều rất vui mừng.
Nhị muội Mộc Oánh nói: "Trưởng tỷ yên tâm, trong nhà cũng không có gì cần chuyển đến trên trấn, chỉ là chút lương thực cùng quần áo..."
A, đúng rồi! Còn có mấy con cá trê nuôi trong vại nước lớn ở hậu viện, còn có tôm và cua.
Mộc Cẩm suy nghĩ một chút, nói: "Cá trê để lại một con cho cả nhà Lâm đại thúc ăn, còn lại cùng với tôm lớn, cua vớt lên bỏ vào thùng gỗ mang tới thị trấn là được.
Mộc Oánh cười gật đầu.
"Trưởng tỷ, vậy hai ngày này chúng ta có thể bắt đầu đem đồ vật chuyển lên trên thị trấn chuyển đi?"Mộc Tử Xuyên kích động hỏi.
Mấy ngày kế tiếp liền lục tục đem một ít đồ đạc trong nhà chuyển đến thị trấn
Mộc Cẩm cười gật đầu.
Đến ngày chính thức, Mộc Cẩm cũng không mời người trong thôn đến nhà mới của nàng.
Thứ nhất vốn là không muốn mời người trong thôn đi, thứ hai phụ tử Mộc gia đại bá năm người ngồi đại lao, cũng không tiện mở tiệc
Cũng nói chuyện này với trưởng thôn, trưởng thôn cũng cho rằng vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Mộc Cẩm là không có mời người trong thôn cùng Mộc gia chí thân phòng những thân thích kia sưởi phòng, nhưng vẫn có người tới giúp nàng sưởi phòng.
Triệu Cảnh Dật liền tự mình tới, còn mang theo Kính Tứ công công.
Còn có Hoàng Tam Nương cũng mang theo lễ vật tới.
Hoàng Tam Nương còn muốn buôn bán, lưu lại lễ vật liền cáo từ, nói ngày mai ăn tối lại đến ăn tiệc.
Mộc Cẩm cười đáp ứng.
Triệu Cảnh Dật và Kính tứ công công ở lại, Mộc Cẩm không thể thiếu cơm trưa tự mình xuống bếp làm một bàn mì.
Còn cầm bạc bảo Mộc Tử Xuyên đi quán rượu tốt nhất trong trấn lấy rượu ngon nhất trở về chiêu đãi đôi chủ tớ này.
Trên bữa tiệc tổng cộng tám món ăn hai canh.
Mùi kho chiếm một nửa.
Bốn món ăn khác theo thứ tự là thịt kho tàu, đậu phụ nướng cá trê, giá đỗ xào, và gà măng kho tàu.
Canh là canh vịt già đã sớm bắt đầu nấu, một món khác là canh rau xanh trứng hoa.
Mộc Cẩm làm đồ ăn màu sắc rực rỡ thanh lệ, phối màu khẳng định kém ngự trù ngự thiện phòng, nhưng cũng làso ra sắc hương vị đầy đủ.
Dùng lời của Triệu Cảnh Dật mà nói, mùi vị so với ngự thiện tốt hơn nhiều, bởi vì thức ăn nàng làm nhiều khói lửa.
Sau khi ăn xong, Kính Tứ công công liền cười mời hai huynh đệ Mộc Tử Xuyên dẫn hắn đi tham quan.
Mộc Oánh mang theo tiểu muội thu dọn bát đũa.
Triệu Cảnh Dật mặt mày mỉm cười nhìn Mộc Cẩm.
Đột nhiên nói một câu khiến Mộc Cận bất ngờ.
“Mộc cô nương, mẫu thân ngươi dạy ngươi rất tốt.”
Mộc Cẩm ngây người một lát, lập tức thong dong nói lời cảm ơn.
Thấy vẻ mặt nangf chỉ là ngoài ý muốn, Triệu Cảnh Dật hơi nhướng mày.
Nhẹ nhàng cười, "Lần trước Mộc cô nương chia non nửa lão hoàng tinh trăm năm cho tại hạ, trưởng bối trong nhà chuyển nguy thành an, hôm nay tại hạ nhận được tin vui, nói trưởng bối trong nhà thực sự tốt lên rồi.”
Mộc Cẩm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đời này, nàng cho Triệu Cảnh Dật có lão Hoàng Tinh cứu mang lão Hoàng Đế, hi vọng tình cảm phụ tử không lạnh nhạt như kiếp trước.
Còn có chính là, đời này lão hoàng đế được cứu trở về, tuổi thọ hẳn là cũng so với đời trước dài, đời trước hoàng tử tranh giành ngai vàng đổ máu, hy vọng cũng có thể tránh khỏi.
Mộc Cẩm chân thành chúc mừng hắn, nói chúc lão nhân gia thân thể an khang, phúc thọ hưng long chúc phúc.
Triệu Cảnh Dật bình tĩnh nhìnnàng.
"Mộc cô nương, ngươi ở trước mặt tại hạ và trước mặt người khác luôn là hai bộ mặt, đây là vì sao?"
Mộc Cẩm kinh ngạc ngẩng đầu.
Triệu Cảnh Dật thấy nàng mở to cặp mắt hoa đào vô tội kia, không khỏi đưa tay đè lại mi chân, "Mộc cô nương chính mình không biết sao?"
Mộc Cẩm vô tội lắc đầu.
”Thôi. "Lập tức, Triệu Cảnh Dật lắc đầu cười yếu ớt, lại nói một câu khiến Mộc Cẩm kinh hãi......