Mộc Cẩm cười, gật đầu nói: "Được rồi! Ta mang tới cho đại thúc, chờ một chút”

“Vâng! Lão nô chờ, cô nương chớ vội, đi chậm một chút”.

Kính tứ công công cười đến vẻ mặt từ ái.

Sau khi đến nhà bếp, Mộc Cẩm gói kỹ hơn mười cân thịt bò sốt ngũ vị, cho vào một cái giỏ trúc mới, xách ra ngoài.

Sau đó hai tay đưa về phía trước, đem giỏ trúc đưa cho Kính Tứ công công.

Kính tứ công công vui vẻ nhận lấy, cảm ơn rối rít.

Mộc Cẩm dặn dò vài câu, thịt bò sốt ngũ vị này mang về ăn như thế nào, nếu ăn không hết, chỉ có thể bỏ vào trong nước giếng bảo quản.

Hoặc là dùng băng ướp là tốt nhất.

Trên thị trấn cũng không có bán băng, trong huyện mới có.

Đó đều là những thứ hiếm hoi mà những người giàu có mới có thể sử dụng trong thời tiết nóng.

Nhưng Mộc Cẩm biết, chỉ cần Triệu Cảnh Dật muốn dùng, người phía dưới thế nào cũng có thể tìm đến cho hắn.

“Lão nô đai đây, chờ công tử nhà ta làm việc trở về, đến lúc đó lại đưa quà cảm ơn cho cô nương!"

Mộc Cẩm muốn nói không cần, vậy Kính Tứ công công đã đi xa rồi.

Chân chạy cũng nhanh thật!

Tiễn Kính tứ công công xong, Mộc Cẩm đi kiểm kê một chút bạc hôm nay kiếm được, khấu trừ tiền vốn, hôm nay cũng kiếm được gần hai mươi lượng bạc.

Mộc Cẩm suy nghĩ một chút, lại đi Thanh Phong Bố Trang.

Triệu Lục Nương cùng Triệu Tứ Nương hai tỷ muội đã đem bố trang thu thập sạch sẽ gọn gàng.

Nhìn thấy Mộc Cẩm đến, Triệu Lục Nương vội vàng đón nàng vào bố trang.

Mộc Cẩm nói với nàng ta rằng mình đã mua một căn nhà trong trấn.

Đến đây là muốn mua thêm chút vải bông nhỏ, làm mấy cái chăn.

Còn có việc khác chính là muốn nhờ Triệu Lục Nương thay nàng giới thiệu một thợ may giỏi, nàng muốn làm mấy giường đệm chăn.

Triệu Lục Nương lập tức đáp ứng, để Mộc Cẩm yên tâm, nàng ta nhất định có thể thay nàng tìm thợ may tốt nhất.

Mộc Cẩm nhìn kỹ một cuộn vải màu nghệ vàng, một cuộn vải bông nhỏ màu đỏ như nước mới tới. Đây là làm chăn đệm cho tiểu cô nương trong nhà.

Hai đệ đệ liền chọn vải bông màu chàm.

Mộc Cẩm lúc này không định trả giá, trực tiếp móc bạc ra.

Triệu Lục Nương đẩy tiền qua, sau đó lại kéo cánh tay Mộc Cẩm, mắt đỏ hoe.

"Mộc cô nương, Lục Nương đang không biết như thế nào báo đáp đại ân đại đức của ngươi đây! này làm đệm chăn vải bông nhỏ, để cho ta làm, ta không thể nào thu tiền của ngươi!"



Hai người xô đẩy một phen, ai cũng không làm gì được ai.

Còn thở hồng hộc.

Triệu Tứ Nương cũng ở một bên khuyên Mộc Cẩm.

Trên người Mộc Cẩm chảy một tầng mồ hôi, cực kỳ không thoải mái.

Thôi.

Mộc Cẩm cũng không muốn đưa qua đẩy lại nữa.

Triệu Lục Nương này chủ ý chính đáng, nàng hạ quyết tâm sợ là không d.a.o động được, chỉ có thể về sau bổ sung ân tình này đi.

Sau khi rời khỏi chỗ Triệu Lục Nương, Mộc Cẩm trở về cửa hàng kho, sau đó mang theo hai đệ đệ đi xem tòa nhà mới.

Hỏi ba huynh muội Lăng Hư, bọn họ đều khéo léo từ chối, tỏ vẻ muốn trông cửa hàng.

Cửa hàng đồ kho hiện giờ cũng dần có chút khách lẻ, những người gia cảnh coi như giàu có cũng nguyện ý bỏ ra chừng hai mươi văn một cân mua chút đồ kho ăn vặt.

Dù sao tính ra so với lương thực còn rẻ hơn, còn có thể đỡ thèm.

Giống như thịt heo thịt dê, gà vịt hôm nay một ngày một cái giá, gia đình nào gia cảnh giàu có cũng không dám ngày ngày đều đi mua về ăn.

Cũng bởi vậy, cửa hàng món kho hiện nay làm món kho cũng giữ lại một phần bán lẻ.

Trên đường đến nhà mới, hai tiểu huynh đệ Mộc Tử Xuyên và Mộc Tử Khê vui vẻ giống như hai chú chim sơn ca.

Đợi đến tòa nhà mới, Mộc Cẩm lấy chìa khóa từ không gian vòng ngọc mở cửa.

Nghe được tiếng gọi của trưởng tỷ, hai thiếu niên vui vẻ chạy tới cạnh trưởng tỷ.

Dọc theo đường đi líu ríu, đối với nhà mới thập phần mong chờ

Mộc Tử Xuyên không khỏi gật đầu: "Tỷ tỷ, sân trước này còn lớn hơn nhà chúng ta trong thôn!"

Mộc Cẩn cười nói: "Không có khả năng, trong thôn sân có hình bán nguyệt, nhìn qua có thể không lớn bằng nơi này, nhưng kỳ thực lại lớn hơn."

Sân trước của ngôi nhà mới này nhìn thoáng qua có vẻ vuông vắn, rộng rãi. Sau khi mở cửa ra vào, Mộc Cẩn để hai đứa đệ của mình nhìn vào.

Khoảng sân trước rộng rãi, vuông vắn khiến hai thiếu niên phải thốt lên. Sau đó hai người vui vẻ chạy nhảy trong sân.

Mộc Cẩm nhìn, khóe môi cũng không kiềm chế được nhếch lên.

“Các ngươi đừng chạy, tỷ dẫn các ngươi vào nhà nhìn xem.”

“Trưởng tỷ, tiền viện của tòa nhà mới lớn quá! " Đôi mắt Mộc Tử Xuyên sáng ngời.

Hai thiếu niên hoan hô một tiếng, bỏ chạy.

Mộc Cẩm không khỏi có chút chua xót, lại thập phần đau lòng.

Lúc này, hai đệ đệ mới có chút hoạt bát hiếu động ở tuổi này, lúc trước thật đúng là thiệt thòi bọn họ a.

Hai đệ đệ xem xong phòng một vào, lại chạy tới phòng hai.

Lần trước Mộc Cẩm không để ý tới phòng bếp ở nhà mới, chỉ khi đến đây lần này nàng mới nhận ra phòng bếp ở nhà mới là phòng phụ giữa lối vào thứ nhất và thứ hai.



Khá lớn.

Vào bếp phòng vừa nhìn, nồi bếp tổng cộng có ba cái, lớn nhỏ mỗi thứ một cái.

Nhưng nồi sắt đã sớm rỉ sét, chắc chắn không thể dùng được nữa.

Chỉ có thể đem ba cái nồi sắt rỉ sét này đến tiệm thợ rèn bán hoặc là bỏ tiền đổi nồi mới trở về.

Những nồi niêu xoong chảo khác cũng có.

Chỉ là thời gian đã lâu, căn bản không thể dùng.

Giống như gáo hồ lô múc nước kia, cầm cũng cầm không nổi, vừa cầm vào liền tan vỡ thành mảnh vụn.

Mộc Cẩm nhìn vừa kinh ngạc vừa buồn cười. Nàng liền cất tiếng cười to.

Muốn mau chóng dọn vào ở, còn phải đi mua một đống nồi niêu xoong chảo.

“Trưởng tỷ, trưởng tỷ! Hậu viện càng lớn a! Nhị tỷ nếu thấy khẳng định cao hứng muốn chết! Ở đến trên ttrấn nàng cũng có thể trồng rau!”

Mộc Tử Xuyên như cơn gió lốc chạy đến bên cạnh trưởng tỷ, cặp mắt đen kia càng trở nên sáng ngời.

Mộc Tử Khê cũng chạy theo đại ca tới.

Vẻ mặt hưng phấn nói: "Trưởng tỷ, trong hậu viện của tòa nhà mới này cũng có một cái giếng nước! Ta vừa rồi ghé vào miệng giếng nhìn, có nước! Nước rất trong!”

Mộc Cẩm nghe hắn nói hắn ghé vào miệng giếng nhìn, vội dặn dò hắn sau này vạn lần không thể như thế, một lần không may nhỡ rơi vào trong giếng cũng không phải là nói chơi.

Tòa nhà mới này vốn là em gái Trần gia lão muốn bán đi, đã phái người thu dọn cực kỳ sạch sẽ, này chỉ là một hai ngày, trên đồ dùng trong nhà lại phủ lên một tầng bụi.

Có thể thấy được tòa nhà này vẫn cần người ở.

Nếu không sẽ rất nhanh hỏng.

Cũng may đồ dùng trong nhà này đều là dùng Hoàng Hoa Lê loại tốt làm, nguyên chủ nhân cũng hàng năm phái người đến bảo dưỡng, mới không phong hóa quá nhiều

"Trưởng tỷ, tòa nhà mới này thật sự tốt quá! ta cũng không nỡ trở về!"Mộc Tử Xuyên yêu quý vuốt bàn Hoàng Hoa Lê, hai mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm mặt Mộc Cẩm, "Trưởng tỷ, chúng ta khi nào thì dọn vào ở đây?"

Mua tòa nhà mới này, Mộc Cẩm đương nhiên rất vui mừng, vị chi sau này trong vòng hai năm còn có thể rời xa đại phòng và nhị phòng của Mộc gia.

Mộc Tử Khê cũng vẻ mặt chờ mong, mỉm cười nhìn trưởng tỷ nhà mình.

“Hôm nay trưởng tỷ đi tìm người đặt đệm chăn mới, chờ đệm chăn mới làm xong, lại mua chút nồi niêu xoong chảo, sau đó lại nhìn thêm chút đồ, chúng ta thiếu chút nữa là có thể vào ở. " Mộc Cẩm cười nói.

Nhưng thật ra, nàng còn muốn đi tìm một thầy bói để tính ngày lành vào nhà mới.

Nghe trưởng tỷ nói xong, hai thiếu niên đều hoan hô.

 Sau đó hai người không đợi Mộc Cẩm nói, liền chủ động tìm khăn lau bắt đầu lau bụi.

Mộc Cẩm thấy vậy liền tìm một thùng gỗ rồi múc  một thùng nước từ giếng ở hậu viện ra, cũng lau theo bọn họ.

Chờ tỷ đệ ba người dọn dẹp sắp xong, chuẩn bị rời đi, cửa viện lại bị người ta gõ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play