Vài ngày sau là sinh nhật tuổi hai mươi tám của Mạnh Vũ, Uông gia định tổ chức cho cô. Làm con gái riêng của nhà họ Uông, Mạnh Vũ không có tư cách hưởng thụ loại tiệc sinh nhật như này, không giống như công chúa nhỏ Uông Thục Viện mỗi năm đều có tiệc sinh nhật. Lúc Mạnh Vũ mười tám tuổi, Uông gia cũng chỉ làm qua loa cho cô.
Lúc này lại cố ý gióng trống khua chiêng giúp cô tổ chức tiệc sinh nhật, có thể là nhìn nét mặt của người nhà họ Hạ, chính xác mà nói là nhìn sắc mặt của Sở Tu Cẩn. Cuối cùng cũng là vì Mạnh Vũ phải gả cho Sở Tu Cẩn, Uông gia không thể không cho cô một chút mặt mũi.
Là một nữ thần nổi tiếng trong mặt người khác, Mạnh Vũ sớm đã bắt đầu lựa chọn lễ phục dự tiệc sinh nhật. Uông gia chuẩn bị cho cô mấy bộ lễ phục, đều là kiểu mới. Hiếm khi không cho cô mặc đồ Uông Thục Viện đã từng mặc qua.
Mạnh Vũ chọn một chiếc váy tutu [1] bằng voan không vai màu xanh nhạt, với một dải lụa rũ xuống ngang vai phải. Dải lụa mỏng rũ xuống bên phải vai, lấp ló như một nàng tiên khi đang đi dạo. Màu sắc có phần tầm thường, chỉ có điều loại người xinh đẹp như Mạnh Vũ nói trắng ra là rất hợp với loại màu sắc tầm thường này, đặt với nhau sẽ có hiệu quả không ngờ được.
Mạnh Vũ tự mình trang điểm, từ nhỏ cô đã học trang điểm. So chuyên gia trang điểm cô càng hiểu rõ cách trang điểm nào hợp nhất với khuôn mặt của mình.
Đang kẻ chân mày thì cô nhìn thấy từ trong gương có người đẩy cửa vào, người này là con gái của chú Uông Thục Viện, Diêm Văn Văn. Cô ấy trạc tuổi Mạnh Vũ, hai người học cùng trường sơ trung và cao trung. Uông Thục Viện từ nhỏ đã không thích em gái riêng như Mạnh Vũ, Diêm Văn Văn làm tay sai của Uông Thục Viện đương nhiên cũng không thích Mạnh Vũ.
Diêm Văn Văn tự tiện đi vào, nghiêng người mỉm cười nhìn Mạnh Vũ trong gương: “Sắp được gả vào một gia đình giàu có, cảm thấy thế nào? Vừa mới bị người ta vứt bỏ, ngay sau đó đã có một người chồng tốt như thế, cũng coi như là nhờ họa được phúc, có phải cô đang rất vui đúng không?”
Mạnh Vũ không thèm liếc nhìn cô ta một cái: “Gõ cửa trước khi vào là phép tắc cơ bản nhất, bố mẹ cô không dạy cô sao?”
Diêm Văn Văn chớp mắt về phía cô, không hề để ở trong lòng: “Phép tắc đó là đối với người khác, đối với cô thì không cần. À đúng rồi… Cô là người sắp được gả cho một gia đình giàu có, người ta cũng không thể không cho cô chút mặt mũi đúng không? Có muốn tôi lại ra ngoài gõ cửa rồi vào không?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play