Một căn phòng đầy người, trong nháy mắt đã tản đi sạch sẽ.
Trước khi ra ngoài, dì Khánh dừng lại dặn dò Liễu Liễu đang tiễn bà ra cửa: “Dì ở ngay bên cạnh, nếu có việc gì thì gọi dì.”
Liễu Liễu ngoan ngoãn gật đầu và liên tục nói lời cảm ơn.
Dì Khánh xoa đầu Liễu Liễu, nhưng lời nói của bà lại hướng về Liễu Chí Sinh: “Đứa bé này rất nhớ anh.”
Điếu thuốc đã cháy đến tàn, Liễu Chí Sinh bị tàn lửa làm bỏng tay nên hơi phân tâm. Ông buông tay, dập tắt điếu thuốc còn sót lại vào gạt tàn cạnh giường, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt mang chút ý cười, nói nhỏ: “Tôi cũng nhớ Liễu Liễu nên mới có thể kiên trì trở về.”
Những lời này như một ngọn lửa thiêu đốt lồng ngực cô. Ngọn lửa đó cứ cháy bỏng mãi, khiến cô nằm trằn trọc suốt đêm, không thể ngủ được.
Cô xoay người ngồi dậy, dựa lên tấm trải giường, cúi đầu xuống và hỏi: “cha, cha ngủ chưa?”
Liễu Chí Sinh ban ngày đã ngủ nhiều, lúc này chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần. Khi nghe tiếng gọi, ông mở mắt ra, đập vào mắt là một mái tóc xõa rối bời của cô con gái đang cúi đầu nhìn mình chằm chằm.
Ông giật mình, ôm ngực, lẩm bẩm: “Vốn là chưa ngủ, nhìn thấy con làm ba suýt ngất.”
Ông ngồi dậy, bật đèn đầu giường. Ánh đèn chiếu lên tường xi măng trắng, tỏa ra từng vòng ánh sáng rực rỡ.
Ông rút một điếu thuốc từ hộp bên cạnh gối, nhìn nó một lúc rồi hỏi: “Khi chuyện xảy ra, con có sợ không?”
Bão cát bất ngờ che kín bầu trời. Thông tin ông bị mất liên lạc truyền đến tai cô, nhưng cô đợi mãi mà vẫn không thấy ông trở về. Chỉ nghĩ đến những tình huống đó cũng đủ khiến lòng ông nóng như lửa đốt.
Liễu Liễu mệt mỏi bò lại lên giường. Cô ôm chăn, xoay người nhìn ánh đèn trên tường: “Con biết cha nhất định sẽ trở về.”
Ông bất ngờ trước câu trả lời này: “Sao con biết cha chắc canh sẽ trở về?”
Đêm qua khi ngủ ngoài trời, ông ngồi ở chỗ canh gió, lạnh đến thấu xương. Tứ chi tê cứng, không thể cử động, đau nhức như những bộ phận rỉ sét, chỉ cần một đánh nhỏ cũng có thể khiến ông ngã quỵ.
Ông chưa bao giờ mong trời sáng như thế, không phải vì muốn ngắm bình minh mà đơn giản chỉ vì khi trời sáng, ông mới có thể sống sót. Nhưng những điều này, ông sẽ không nói với Liễu Liễu.
“Con đã nhờ tiểu sư phụ tính cho cha một quẻ.” Liễu Liễu nói với vẻ tự hào: “Anh ấy dùng Lục Hào để xem, và nói rằng cha nhất định sẽ trở về. Lúc đầu con cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng có hy vọng vẫn hơn là không có, nên con cứ tin vậy, rồi cha thật sự đã trở về.”
“Tiểu sư phụ?” Liễu Chí Sinh nghi hoặc: “Con nói đến Bùi Hà Yến?”
Liễu Liễu cũng không biết tên anh, cô chỉ mô tả: “Chính là người sáng nay đi cùng con.”
Liễu Chí Sinh càng nghi hoặc hơn: “Anh ấy biết xem bói từ khi nào?”
Nhưng Liễu Chí Sinh không bận tâm lâu về vấn đề này, ông nghĩ đến một điều quan trọng hơn: “Sáng nay con đến tháp Phù Đồ Vương làm gì?”
Liễu Liễu lập tức sững người.
Trực giác mách bảo rằng nếu bây giờ cô nói thật, đêm nay có thể cô sẽ phải đối mặt với việc kiểm điểm, một bản tự kiểm điểm dài cả ngàn chữ.
Ngay lúc cô đang vắt óc tìm cách đánh trống lảng, bên ngoài đột nhiên có tiếng xe ồn ào, một loạt đèn xe xuyên qua cửa kính mờ mờ ảo ảo chiếu vào phòng.
Liễu Liễu ngẫn người.
Liễu Chí Sinh cũng quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Dù đã quá nửa đêm, nhưng người chưa ngủ hoặc bị đánh thức vẫn còn khá nhiều. Phòng ngủ bên cạnh truyền đến tiếng cọt kẹt của ván giường, ngay sau đó, tiếng mở cửa, tiếng dép lê lạch bạch đi lại liên tiếp vang lên.
Giống như dầu nóng bất ngờ gặp nước lạnh, toàn bộ căn cứ sôi sục. Đoàn cứu viện đã đến, đường thông rồi! Mọi người đều được cứu!
Liễu Chí Sinh được đội cứu viện mời đi để tìm hiểu tình hình, chỉ còn lại một mình Liễu Liễu ở lại ký túc xá.
Ánh đèn ấm áp từ đèn tường vẫn còn sáng, bao trùm căn phòng, vừa vặn xua tan đi chút lo lắng cuối cùng trong lòng cô.
Cô bước chân trần xuống giường, trèo lên ghế để nhìn qua cửa sổ. Gió cát ngoài sa mạc quá lớn nên cửa sổ trong phòng vẫn luôn được đóng kín như một vật trang trí, không bao giờ mở ra.
Cô dùng chút sức đẩy mở cửa sổ kính, nhìn về tháp phía Phù Đồ Vương.
Buổi tối có gió làm cát bụi tản bớt, đến cả ánh trăng cũng có thể rọi rõ lên đỉnh tháp, làm cho hạt châu trên đỉnh tháp tỏa sáng như ưu đàm nở rộ trong pháp giới của Quan Âm.
Cô chưa bao giờ ngắm tháp Phù Đồ Vương từ góc độ này.
Nơi cô sinh ra và lớn lên là kinh đô của nhiều triều đại, ở đó có cung điện, lầu gác và đền chùa hàng nghìn năm tuổi. Dù là về lịch sử văn hóa hay danh lam tanhg cảnh, đó đều là nơi nổi tiếng nhất. Từ nhỏ cô đã quen với những vẻ đẹp đó, nên khi đến di chỉ Nam Thí này, cô chỉ thấy mới mẻ được hai ngày rồi sau đó cảm thấy khô khan, ngày qua ngày khiến cô trở nên nhàm chán và có phần bài xích vùng đất này. Vì vậy, cô càng không có hứng thú ngắm nhìn những tòa tháp bị vùi trong gió cát, nhưng lại bất ngờ rực rỡ.
Nhưng bây giờ thì khác.
Cô đã được tháp Phù Đồ Vương che chở, thoát khỏi cơn bão cát bất ngờ, ũng đã thấy qua sự hoàng kim khó có thể tái hiện của tháp.
Quan trọng hơn là, trong tháp còn có một tiểu hòa thượng.
Một tiểu hòa thượng mà cô không thể hiểu rõ, đoán không ra, thậm chí có chút thần thần quỷ quỷ.
Liễu Liễu từ dưới nhìn lên, đếm các tầng của tháp. Đến tầng thứ sáu, cô dừng lại.
Thân tháp đen kịt không phát ra chút ánh sáng nào, tựa như sự ồn ào náo nhiệt đêm nay hoàn toàn không liên quan đến anh ta, lạnh lùng đến mức keo kiệt không muốn ban phát chút chú ý nào.
Liễu Liễu chợt thấy mất hứng, bĩu môi, đóng cửa kính lại rồi trở về giường ngủ.
Sau giấc ngủ này, căn cứ bị lạc trong sa mạc cuối cùng đã tìm được bến bờ, như được ngọn hải đăng dẫn lối. Tất cả đồng chí chờ đợi cứu hộ tại trạm tiếp tế đã được đưa trở lại căn cứ vào buổi sáng. Thiết bị liên lạc cũng được sửa chữa và khôi phục tín hiệu ra ngoài sau khi thay thế linh kiện.
Một cơn bão đi qua, kinh hoàng nhưng không nguy hiểm, dần dần được giải quyết. Tuy nhiên, ảnh hưởng của cơn bão cát này phải mất đến một năm sau mới hoàn toàn phục hồi.
Liễu Chí Sinh đã nghỉ ngơi vài ngày, bất chấp sự ngăn cản, tham gia vào đội dọn cát trong hang đá. Các bức bích họa và tượng trong hang bị bão cát lần này phá hủy nghiêm trọng hơn nhiều.
Vì vậy, ngoài việc mang cơm, thời gian rảnh rỗi Liễu Liễu thường ở lại trong hang để giúp đỡ một vài việc nhỏ. Công việc của cô không nặng, thường chỉ là lau mồ hôi cho Liễu Liễu Chí Sinh hoặc leo lên giá gỗ để đưa công cụ cho mọi người. Còn các công việc tinh vi như đo đạc, chụp ảnh, sao chép lại đều không cần cô nhúng tay vào.
Để thưởng cho Liễu Liễu, Liễu Chí Sinh đã chi một số tiền mua cho cô một lon Coca tại cửa hàng nhỏ. Cô quý như bảo bối, ôm khư khư suốt cả đêm.
Hôm sau, khi Liễu Chí Sinh ăn xong bữa trưa, vừa ngẩng đầu lên thì thấy con gái mình trèo lên giàn giáo cao mấy mét, hí hửng đặt lon Coca bên cạnh Bùi Hà Yến. Ông lập tức bị nghẹn, suýt nữa tự làm mình sặc.
Liễu Liễu không hề nhận thấy cảm xúc phức tạp trong lòng cha mình, cô đong đưa chân, ngồi trên giàn giáo, đẩy lon Coca lại gần tiểu sư phụ: "Cái này cho anh."
Bùi Hà Yến đang pha màu. Anh ngồi xếp bằng, bảng pha màu đặt trên đùi. Mặc dù tư thế rất thoải mái, nhưng toàn thân anh tỏa ra sự bực bội như căng thẳng của lưỡi kiếm.
Việc bổ sung màu cho tượng Phật đã bị trì hoãn vài ngày vì pha màu không đúng.
Anh không thèm nhìn, liền từ chối: "Không cần, cảm ơn."
Liễu Liễu thực sự hiểu tâm trạng của anh lúc này, dù sao mỗi lần cô không viết nổi bài văn cũng rất bực bội. Cô có chút tiếc nuối nhìn lon Coca, suốt cả đêm cô đã ôm nó đến mức gần như làm nó sôi lên. Nhưng tiền tiêu vặt của cô đã hết sạch từ khi mỗi ngày tìm cách tặng quà cho anh, nếu không cô nhất định sẽ mua thêm cho mình một lon: "Vậy tôi để ở đây nhé."
Thấy cô dường như không hiểu, Bùi Hà Yến cuối cùng quay đầu lại nhìn: "Tôi không uống cái này, cô lấy đi."
Liễu Liễu tròn xoe mắt: "Coca cũng không được sao? Nó không phải đồ dầu mỡ, không phạm giới của anh.
Liễu Chí Sinh bình an trở lại, Liễu Liễu muốn tri ân báo đáp, vắt óc tìm cách cảm tạ tiểu hòa thượng. Ngày đầu tiên, cô giúp chuẩn bị cơm trưa, cố ý bỏ món mặn, hy vọng nhận được sự chú ý. Nhưng tiểu hòa thượng không chỉ không quan tâm, mà còn chẳng hề nhìn đến đồ ăn, chỉ nói với cô: “Không được lãng phí lương thực”
Nói xong, ánh mắt lạnh lùng của anh còn nhìn cô không rời.
Vì vậy, cô chẳng hiểu vì sao đã ăn hai phần cơm trưa trong một bữa... đến nỗi khi đi ra ngoài, cô phải tựa vào tường mà đi vì quá no.
Nhớ kỹ bài học này, lần thứ hai Liễu Liễu chọn quà kỹ hơn. Cô mua giấy bút ở quầy bán đồ lặt vặt, cẩn thận gói chúng thành một hộp quà bằng giấy báo và mang đến tặng Bùi Hà Yến.
Lúc đó, Bùi Hà Yến vẫn còn tỏ ra khách sáo, làm bộ từ chối: 'Quà này quá quý trọng, người tu hành nên tránh xa hoa lãng phí.'
Liễu Liễu trợn mắt nhìn món quà giấy bút trong tay, suýt nữa mắt cô bật ra khỏi tròng. Xa hoa lãng phí? Cái này mà gọi là xa hoa lãng phí ư?
Nhưng tiểu hòa thượng không nhận quà, rõ ràng là tặng không đúng tâm ý. Liễu Liễu không bỏ cuộc, lần thứ ba cô gom hết đồ ăn vặt ở quầy bán lặt vặt, nhét vào túi vải bạt rồi đem đến cho Bùi Hà Yến.
Có lẽ vì quá phiền với sự "tấn công" không ngừng của Liễu Liễu, tiểu hòa thượng cũng chẳng buồn làm bộ nữa. Anh chỉ lắc đầu, dùng ngón tay đẩy nhẹ túi đồ, ý bảo cô mang đi nhanh, chẳng nói với cô thêm lời nào.
Thậm chí, ngày hôm đó khi thuốc màu không đủ, anh cũng không nhờ Liễu Liễu giúp, mà tự mình làm.
Đến hôm nay, sự kiên nhẫn của Bùi Hà Yến cạn kiệt.
Anh ngồi dậy, đôi mắt đen nhánh nhìn cô, giọng nói trầm xuống: "Tại sao nhất định phải tặng quà cho tôi?"
Giọng nói của anh không quá thân thiện, câu hỏi đột ngột này làm cô cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Liễu Liễu chớp mắt, một vài tia nắng lấp lánh rơi xuống đôi mắt cô vốn có màu nhạt, làm đôi mắt ấy trở nên hơi nâu. Giống như khi bình minh vừa lên, đàn lạc đà hoang ra ngoài kiếm ăn, bị kinh động và có chút hoảng loạn, giống cô lúc này.
"Ước nguyện phải trả lễ, điều ước thành hiện thực cũng vậy." Liễu Liễu giải thích: "Mẹ tôi mỗi năm dẫn tôi đến chùa cầu Văn Thù Bồ Tát, đều nói với tôi như vậy."
Bùi Hà Yến: '...'
Anh bắt đầu nghi ngờ sâu sắc rằng cô bé này đến đây chỉ để phá hoại công đức của mình.
Ngày mai liệu cô có còn muốn tặng thêm gì nữa không?
Dưới giàn giáo, Liễu Chí Sinh bật cười.
Ông ngẩng đầu nhìn cô con gái thành thật nhưng có phần ngốc nghếch của mình, lắc đầu bất lực, không quan tâm đến cuộc trò chuyện giữa hai người họ nữa.
Bùi Hà Yến nhìn cô bé đầy chân thành trước mặt, đau đầu khi nhận ra rằng cô ấy rất nghiêm túc về việc này.
Còn việc anh có thích hay không, mong muốn hay không, dường như không nằm trong phạm vi cân nhắc của cô.
Bên chân chỉ còn vài ống thuốc màu, anh buông bảng pha màu, lấy vải nhung lau tay.