Liễu Liễu có chút sợ hãi, cô do dự, rồi ngừng lại.
Bùi Hà Yến nhận ra điều này ngay. Anh quay đầu nhìn Liễu Liễu một cái, nhưng không thúc giục.
Vào nhà trong, Bùi Hà Yến dùng que diêm thắp sáng ngọn nến trong hốc tường. Lần đầu que diêm chỉ cọ ra một tia lửa nhỏ, chưa thành công. Anh nắm lấy diêm, điều chỉnh góc độ và thử lại.
Trong đầu anh thoáng hiện ra hình ảnh khi nãy lúc ở cầu thang, cô khóc nức nở, vẻ mặt đầy hoảng loạn. Khi đó, trong mắt cô vẫn còn sự sợ hãi chưa tan, khi thấy ánh lửa, ánh mắt lộ ra chút mờ mịt và đề phòng. Khi hai người nhìn nhau, có lẽ cô nhận ra đây là người ban ngày đã gặp một lần, nên dần hạ bớt sự cảnh giác, trở nên hiền hòa hơn. Thậm chí, sự dịu dàng của cô còn có phần qua loa. Dù sao... trông cô cũng không có vẻ gì là người khôn khéo.
Diêm cháy sáng. Bùi Hà Yến thu lại suy nghĩ, khéo léo dùng ngọn lửa đó thắp sáng ngọn nến. Ngọn lửa theo bấc nến chập chờn cháy lên, rồi dần dần ổn định, hợp thành một ngọn lửa lớn hơn, chiếu sáng một nửa không gian trong căn phòng.
Anh nghiêng đầu, nhìn về phía Liễu Liễu đang đứng ở cửa, có chút ngượng ngùng: "Lại đây ngồi."
Ở trong bóng tối quá lâu, bỗng nhìn thấy ánh sáng, giống như gặp được ấm áp trong mùa đông giá rét, khiến người ta khao khát vô cùng. Cô chớp mắt vài cái, vừa bước vào phòng vừa lèn lút quan sát.
Đây có vẻ là một phòng sách, ngoài một chiếc bàn, một tấm đệm, còn có đầy những cuốn sách trên tường và trong tủ... thậm chí trên sàn nhà cũng có những đống giấy tờ và thẻ tre chất đống khắp nơi. Góc tường còn treo một bức tranh Quan Âm, trước tranh là một bàn thờ đơn giản, trên đó đặt một quả táo đã bị phơi nắng đến khô héo và một lư hương nhỏ bằng đồng. Ngoài những thứ đó, không còn gì đặc biệt nữa.
Liễu Liễu thu hồi ánh mắt, ngồi xuống trước bàn. Bùi Hà Yến chuyển ngọn nến lên bàn, xốc áo bào và ngồi xuống đất: "Biết lục hào không?"
Liễu Liễu lắc đầu: "Không biết."
Bùi Hà Yến gật đầu, không biết thì dễ lừa hơn. Anh cẩn thận đặt cuốn kinh đang chép dở sang một bên, dọn ra một khoảng trống trên bàn. Sau đó, dưới ánh nhìn chờ đợi của Liễu Liễu, anh từ từ lấy ra ba đồng xu, đặt lên bàn.
"Bói lục hào, cần hỏi quẻ tâm và quẻ tướng, phỏng đoán kết quả." Bùi Hà Yến đặt ba đồng xu vào lòng bàn tay, chặn ánh mắt của Liễu Liễu, rồi khẽ niệm.
Thấy sắp vào vấn đề chính, Liễu Liễu càng lúc càng căng thẳng. Cô áp sát bàn, ánh mắt sáng rực nhìn anh: “Cha tôi có thể về an toàn không?”
Có ánh sáng, mọi hành vi và biểu cảm của cô đều rõ ràng hơn. Bùi Hà Yến đối diện với ánh mắt của cô, nghiêm túc nói: "Đã hỏi quẻ, chờ một lát." Nói rồi anh tiếp tục, tay xoay xoay ba đồng xu, mắt nhắm lại niệm kinh.
Ánh nến chiếu lên gương mặt anh, trông dịu dàng hơn so với ban ngày, nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng, không giống với sự sắc bén của thiếu niên bình thường, cũng không có sự chín canh, điềm tĩnh của người lớn, mà lại mang chút gì đó tĩnh lặng, không tranh không giành, trong trẻo và an nhiên.
Đương nhiên, đó là khi anh nhắm mắt lại. Đôi mắt ấy giống như tướng pháp thứ hai của Phật, khi mở ra và khi nhắm lại hoàn toàn là hai trạng thái khác nhau.
Dù sao đi nữa, nếu không niệm kinh, tín đồ nhìn thấy anh cũng phải gọi một tiếng "Tiểu sư phụ". Liễu Liễu ngồi thẳng hơn sau khi cảm nhận điều này.
Vài phút trôi qua, Bùi Hà Yến vỗ tay, ném ba đồng xu lên bàn. Liễu Liễu chưa kịp nhìn rõ hoa văn, anh đã thu lại rồi ném quẻ lần nữa.
Liễu Liễu không dám làm gì, chỉ chăm chú quan sát. Ba đồng xu mới tinh, sáng bóng, giống như vừa được sản xuất.
Liễu Liễu gãi đầu, có chút không yên. Nhưng khi thấy tiểu sư phụ thực hiện các thao tác trơn tru, cô tự an ủi: Có lẽ người ta có cách riêng...
Sau năm lần ném quẻ, Bùi Hà Yến liếc nhìn cô. Cái nhìn đó khiến Liễu Liễu bối rối, tâm loạn như ma. Cô ngừng thở, sợ động đậy sẽ làm thay đổi quẻ. Khi đồng xu dần dừng lại, lăn vài vòng rồi chậm rãi ngừng, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Liễu mím môi, im lặng nhìn anh, chờ đợi câu trả lời. Bùi Hà Yến suy tư, trầm ngâm vài giây rồi nói: “Đại Quá Khảm Ly Tam Thập Bị, Tiến Cập Minh Di Gia Nhân Khôi. Thăng Khốn Tĩnh Cách Đỉnh Chấn Kế, Đoài Hoán Tiết Hề Trung Phu Chí.”
Liễu Liễu im lặng. Sau một lúc lâu, cô thành thật nói: "Nghe không hiểu."
Bùi Hà Yến cười nhẹ, dùng ngón tay chấm mực, vẽ vài nét trên bàn: "Ngươi hỏi trưởng bối, tôi lấy cha mẹ làm thần. Tổng cộng ném sáu lần, sáu lần thành quẻ. Một bối là dương hào, hai bối là âm hào, kết hợp thành lục hào quẻ, chính là tâm tư và hành động của cô."
Nói như không nói.
Liễu Liễu mờ mịt, không rõ anh cố ý làm ra vẻ huyện bí hay không muốn nói thẳng. Nếu là điều sau, cô có dự cảm không tốt. Cô siết chặt tay, nhìn ba đồng xu trên bàn, không dấu nổi sự thất vọng.
Tiếng gió bên ngoài tháp đã dịu đi, chỉ còn những tiếng cát nhỏ đập vào cửa sổ, xào xạc. Tiếng này như đồng hồ cát khổng lồ, từng hạt rơi đều đặn trong không gian. Cô bĩu môi, đặt chiếc vòng tay và viên kẹo sữa lên góc bàn: "Vậy tôi về trước, cảm ơn tiểu sư phụ."
Khi nói, mắt cô đỏ hoe, có chút uất ức. Có lẽ không muốn khóc trước mặt anh, cô cố mím môi.
Sao lại sắp khóc nữa rồi?
Bùi Hà Yến bực bội nhắm mắt. Anh xoay lần tràng hạt, từng hạt, từng hạt. Tiếng bước chân rõ ràng trên sàn nhà, từng bước nhẹ nhàng, xa dần.
Anh mở mắt, nhìn đồng xu mới tinh trên bàn, khẽ nhếch môi: "Yên tâm đi, cha cô không gặp nguy hiểm."
Tiếng bước chân dừng lại ở cửa.
Anh không quay đầu, chỉ thu tiền xu: "Ông ấy sẽ bình an trở về."
"Thật vậy sao?" Liễu Liễu ngạc nhiên, vui mừng.
Cô lập tức quay lại, quên cả việc nhẹ nhàng bước đi, chân dậm thình thịch lên sàn nhà. Chỉ vài bước đã chạy tới, ngã người lên mặt bàn, xác nhận lần nữa: "Anh nói thật chứ? Không phải đang đùa tôi chứ?"
Bùi Hà Yến khẽ nhướn mí mắt, không trực tiếp trả lời: "Lời quẻ vốn dĩ không thể nói quá rõ ràng, nếu không, tại sao lại gọi là tiết lộ thiên cơ?"
Anh dường như đang mỉa mai cô quá ngốc nghếch, ép buộc anh phải nói rõ thêm một chút để tránh gây hiểu lầm.
Nhưng Liễu Liễu không hề để ý, từ khi nghe tin dữ đến nay, nỗi sợ hãi và hoảng loạn trong lòng cô cuối cùng cũng đã tìm được lối thoát.
Anh như một vị thần đến để tháo chiếc chuông, mang theo âm nhạc thần tiên.
Cô che miệng lại, nhìn Bùi Hà Yến, cười ngây ngô: "Cảm ơn tiểu sư phụ."
Lần này, anh ngước mắt nhìn cô.
Ánh mắt của anh khác với vẻ lạnh lùng và chán ghét ban ngày, tuy rằng vẫn giữ được vẻ thanh khiết như không có chút dục vọng nào của thế gian. Không rõ có phải vì ánh nến hay không, mà dưới ánh sáng ấm áp, dường như một góc băng trong anh tan chảy, trở nên ấm áp hơn.
Anh gật đầu nhẹ, phất tay tiễn khách.
Liễu Liễu lập tức hiểu ý mà đứng dậy: "Vậy tôi sẽ không làm phiền tiểu sư phụ nữa."
Cô nói khẽ, sợ làm phiền đến anh, lặng lẽ rón rén ra ngoài.
Cửa đóng lại, phát ra tiếng kẽo kẹt.
Anh theo bản năng ngước mắt, nhìn theo hướng Liễu Liễu rời đi, thấy bức tranh Bát Tiên Quá Hải treo sau cửa còn nhẹ nhàng lay động.
Anh hơi nghiêng tai.
Trong đêm tĩnh mịch của sa mạc, tòa tháp này như một hộp thu âm tự nhiên, mọi âm thanh nhỏ nhất đều dọc theo địa mạch truyền đến tai anh.
Ngoài tiếng nói chuyện ồn ào dưới tháp, chỉ cách một lớp ván gỗ là tiếng bước chân, không cần tập trung cũng có thể nghe rõ ràng.
Ban đầu vẫn bình thường, từng bước một trên bậc thang. Có lẽ cô nghĩ anh không nghe thấy, nên tiếng bước chân bỗng nhiên dừng lại, sau đó vang lên tiếng dậm chân nhẹ nhàng.
Bùi Hà Yến cúi mắt, nhìn quyển kinh thư ở góc tường. Trên bìa sách cũ, bụi mờ lặng lẽ tích tụ.
Anh nhắm mắt, xoa thái dương, cảm thấy hơi đau đầu.
Mời thần dễ, tiễn thần khó, tổ sư gia quả không lừa anh.
Phải khó khăn lắm mới chờ được tiếng bước chân kia biến mất hoàn toàn, Bùi Hà Yến thở phào, đứng dậy vòng ra sau bàn, cầm lấy đệm hương bồ.
Khi cúi xuống, anh thoáng thấy một tia sáng lấp lánh.
Anh hơi giật mình, nhìn kỹ lại thì thấy cô đã để lại vòng tay và kẹo sữa như một món thù lao trên góc bàn.
Chỉ có thể đợi ngày khác trả lại cô.
Anh không thay đổi kế hoạch, cầm đệm hương bồ đặt trước tượng Quan Âm, rồi quỳ xuống trên đệm.
Khi anh quỳ, ánh nến trên bàn lắc lư theo gió, lúc sáng lúc tối, rồi lại dần dần tụ thành một bó sáng.
Bùi Hà Yến không bị một chút xao nhãng, anh chăm chú nhìn tượng Quan Âm, nhẹ nhàng tháo chuỗi Phật châu trên cổ tay: "Đệ tử vọng ngôn, phạm vào ngũ giới, xin tự cam thỉnh tội."
Anh nhắm mắt, ngón tay lần chuỗi, nhẹ nhàng tụng kinh: "Pháp vô định pháp, nhân sinh vô thường. Nhân duyên hòa hợp, phúc họa tương y."
Sau khi tụng niệm vài lần, cơn buồn ngủ ập đến. Anh dừng lại một chút, đổi câu khác: "Chư pháp diệt tướng, không thể nói ra. Là pháp không thể chỉ bày, ngôn từ không thể diễn đạt."
Phật châu từ từ trượt qua từng ngón tay, 108 hạt, anh mới đếm đến vòng thứ hai thì bỗng nhiên ngừng lại.
Anh nhẹ cúi đầu, cứ thế mà ngồi quỳ, nhắm mắt ngủ say.
Liễu Liễu trở lại dưới lầu, ngồi thu mình trong một góc.
Đêm đã khuya, tiếng ngáy vang lên khắp nơi.