“Cậu muốn nổi tiếng đến điên rồi đúng không? Còn hiểu quy củ nữa không hả?”
Cuốn kịch bản trong tay phó đạo diễn bị cô ấy bóp lại đến nhăn nhúm, nhìn Sơ Đông không hề có ý hối cải áy náy lại càng thêm nổi giận.
“Diễn viên quần chúng này là ai mang tới? Có muốn làm nữa không?”
Sơ Đông mặt không biểu tình, nhớ tới vừa rồi hắn một tay quật ngã một người, phó đạo diễn cắn răng nhịn không dám trực tiếp nổi giận với hắn.
Tiếu Tiếu vội vàng chạy tới, giơ tay kéo Sơ Đông ra phía sau chắn trước mặt hắn, cười cười lấy lòng phó đạo diễn, nhỏ giọng giải thích: “Mới mấy bữa trước cậu ta bị ngã đụng đầu quên hết mọi thứ, nhất thời không tìm hiểu rõ quy củ của đoàn làm phim chúng ta, cô đừng so đo với cậu ta.”
“Được, tôi không so đo với anh ta.” Phó đạo diễn coi như chọn một quả hồng mềm để bóp, ngoài cười mà trong không cười: “Vậy tôi so đo với anh. Anh không bị hỏng não, phải không?”
Tiếu Tiếu lúng túng lắc đầu: “Không có.”
“Anh ta không hiểu quy củ, còn anh làm trưởng nhóm còn không hiểu sao?” Phó đạo diễn nắm kịch bản vỗ bộp bộp vào trong lòng bàn tay kia: “Vốn là một cảnh đơn giản, quay một lần là có thể thông qua được rồi, giờ thì lại phải lãng phí thời gian quay lại một lần nữa, tổn thất này ai bồi thường? Anh có bồi thường không?”
“Đoàn làm phim chúng ta chỉ là miếu nhỏ, dung không nổi loại đại phật này, muốn nổi thì đổi qua đoàn làm phim khác mà gây họa đi.” Phó đạo diễn chỉ tay ra hiệu cho Sơ Đông lập tức cút đi.
“Đừng đừng đừng, cô cho cậu ta một cơ hội khác được không?” Tiếu Tiếu kéo cổ tay Sơ Đông, thấp giọng nói: “Mau nhận sai xin lỗi phó đạo diễn đi.”
Sơ Đông mím môi mỏng, ánh mắt quật cường nhìn Tiếu Tiếu, không hề nhúc nhích.
Hắn không sai, lời nói của chủ tử càng không sai.
“Sao cậu lại cứng đầu như vậy hả? Phải cho nhịn đói mấy bữa mới biết tiền không dễ kiếm phải không?”
Ánh mắt của Tiếu Tiếu thoáng nhìn thấy sắc mặt phó đạo diễn không vui, buông tay Sơ Đông ra, lạnh mặt răn dạy hắn: “Đầu bị ngã hỏng rồi còn ngã ra được một thiếu gia nữa à? Không chịu xin lỗi phải không? Cậu làm chậm tiến độ vốn có của đoàn làm phim, mặc kệ cậu có thể quay tiếp hay không, đều nên xin lỗi.”
Sắc mặt Tiếu Tiếu nghiêm túc, giọng điệu có chút nặng nề, diễn viên quần chúng xung quanh đều là cấp dưới của hắn, cũng không ai dám lên tiếng.
Phó đạo diễn càng thờ ơ lạnh nhạt đứng chờ bên cạnh, trong lúc nhất thời trường quay “Quân hậu giả danh” có chút yên tĩnh.
“Hắn không sai.” Một giọng nữ trong trẻo dễ nghe xuyên qua loa phóng thanh truyền tới, khiến mọi người quay đầu nhìn lại.
Sơ Đông mím môi trắng bệch, rũ mắt đứng trước mặt Tiếu Tiếu. Người vốn dầu muối không vào trước sau vẫn không có biểu tình, lại sau khi nghe thấy giọng nói kia, ánh mắt trợn to, đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía sau, theo giọng nói vừa rồi nhìn thấy người cầm loa nói chuyện.
Là đạo diễn Lộ Minh của đoàn làm phim “Sủng phu” bên cạnh.
Lời này của cô cũng không phải nói với Sơ Đông và Tiếu Tiếu.
Bộ phim “Sủng phu” kể về câu chuyện khích lệ tình yêu cổ trang của tú tài nghèo Ngụy Mẫn thông qua khoa cử, cuối cùng mang theo phu lang trở thành một thế hệ thừa tướng.
Lúc này đoàn làm phim đang quay một cảnh trong “Sủng phu”: Ngụy Mẫn trúng cử trạng nguyên, lại bởi vì Thái Nữ ở giữa làm khó dễ mà bị Hoàng Thượng giáng chức biếm đến Trúc thành, nàng mang theo phu lang ngồi xe ngựa rời kinh, ở trường đình mười dặm ngoài hoàng thành cáo biệt Bát điện hạ Tưởng Ngô Khuyết, bạn tốt kiêm chủ tử trong kinh.
Vừa vặn cảnh quay này cũng tiến hành ở rừng cây bên này.
Nam diễn viên diễn vai A Nguyễn vừa rồi khi rời khỏi kinh thành quay đầu nhìn thoáng qua hoàng thành phía sau, trong mắt lộ ra một chút nhẹ nhàng, trong đó lại xen lẫn vẻ mặt mờ mịt bất an đối với hành trình tương lai.
Trong kịch bản không viết hắn sẽ quay đầu lại làm chậm trễ thời gian lên xe ngựa, phó đạo diễn mở miệng kêu dừng lại, Lộ Minh lúc này mới cầm loa nói một câu: “Hắn không sai, cái tôi muốn chính là ánh mắt này.”
A Nguyễn tính tình lãnh đạm, sở dĩ đến kinh thành chẳng qua cũng chỉ là để tìm thê chủ Ngụy Mẫn của hắn, căn bản không nghĩ tới có thể sống một cuộc sống lục đυ.c đấu tranh trong kinh thành, mỗi ngày đều như đi trên băng mỏng.
Hiện giờ rời đi, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nghĩ đến Trúc thành đầm rồng hang hổ, hắn lại lo lắng cho an nguy của mình cùng thê chủ.
Nam nhất của “Sủng phu” tên thật là Bạch Lê, hiểu rõ thấu đáo nội dung kịch bản, cực kỳ hiểu rõ nội tâm của nhân vật A Nguyễn này, đối với ánh mắt biểu đạt cũng vừa vặn. Mặc dù không quá nổi tiếng, nhưng diễn xuất thực sự tinh tế, là một trong số ít những lưu lượng tiểu sinh không thể so.
“Là đạo diễn Lộ.” Có người hạ giọng nói khẽ một câu: “Trách không được vừa rồi ngay cả quần áo vải vóc của mấy diễn viên quần chúng cũng tốt như vậy.”
Đạo diễn Lộ đối với kịch bản luôn yêu cầu hoàn mỹ, đối với các chi tiết càng làm đến cực hạn.
Đạo diễn Lộ trong miệng các cô ấy chính là đạo diễn Lộ Minh mới nổi mấy năm nay. Nói là mới nổi chỉ sợ có chút không quá phù hợp, bởi vì ý kiến của Lộ Minh về diễn xuất cực kỳ độc đáo lão luyện, hoàn toàn không phù hợp với lý lịch cùng tuổi tác còn quá trẻ của cô. Cô luôn có thể nắm bắt được nhu cầu của đông đảo khán giả trên thị trường điện ảnh hoa cả mắt thời nay, làm cho bộ phim luôn luôn thu hút.
Lúc đầu, khi bộ phim “Xử Nữ” của Lộ Minh bùng nổ, có người nói cô dựa vào gia thế mới có thể đứng vững trong giới giải trí, mà sở dĩ phim có thể nổi tiếng, chính là do bám theo các vấn đề nóng bỏng của xã hội lúc bấy giờ.
Dù sao bộ phim đầu tiên của đạo diễn Lộ đạo nói về vấn đề giáo dục - tình dục trẻ em khiến người ta suy nghĩ sâu xa, được truyền thông chính thống xã hội công nhận lúc bấy giờ, khi đề cập đến tin tức về phương diện này sẽ luôn mang theo bộ phim của Lộ Minh.
Chính vì vậy, có người nói Lộ Minh có hậu trường cứng rắn, mới có thể để cho chính phủ thay cô ấy quảng cáo miễn phí, nói bộ phim tiếp theo của Lộ Minh không chừng nhào thành chó.
Năm sau, đạo diễn Lộ đưa ra tác phẩm mới mang theo doanh thu phòng vé cực cao đoạt rất nhiều giải thưởng, thành công vả mặt mọi người.
Nam nữ chủ dưới tay cô ấy càng là bởi vì tham gia vào bộ phim mà mang được các loại giải thưởng tới tay. Lộ Minh cũng được xưng là đùi vàng to nhất trong giới.
“Sủng phu” hiện nay là bộ phim truyền hình đầu tiên mà Lộ Minh làm đạo diễn.
Ngón tay Sơ Đông rủ xuống bên cạnh kích động đến không ngừng run rẩy, ánh mắt hắn không chớp xuyên thấu qua đám người nhìn về phía Lộ Minh cách đó không xa.
Trên người Lộ Minh mặc một chiếc áo lông màu đen rộng, khóa kéo không kéo lên hết, hơi mở ngang ngực, hai chân cô ngồi vắt chéo trên ghế, một tay cầm kịch bản một tay cầm loa, thân thể nghiêng về phía trước thần sắc nghiêm túc nói chuyện với người khác.
Sơ Đông chỉ có thể nhìn thấy một sườn mặt nghiêng nghiêng của Lộ Minh, lại có thể khẳng định người này chính là chủ tử của hắn, là điện hạ Đại Dận của hắn.
Trong cổ họng Sơ Đông tràn ra âm thanh, hốc mắt hơi nóng lên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người quen khi đến thế giới xa lạ này, loại cảm giác này khiến hắn nhịn không được điều khiển hai chân đi về phía cô ấy.
“Sơ Đông!” Tiếu Tiếu giữ chặt cổ tay Sơ Đông: “Cậu làm gì vậy hả?”
“Tìm điện hạ.” Sơ Đông theo bản năng trả lời một câu.
Tiếu Tiếu không nghe rõ, cho rằng hắn nhìn thấy người quen trong đoàn làm phim “Sủng phu”, nghi ngờ hỏi lại: “Tìm ai?”
Sơ Đông lúc này mới chậm rãi hoàn hồn, giơ tay kia lên chỉ về phía Lộ Minh, ngại thân phận cũng không dám chỉ thẳng vào người mà chỉ vào phương hướng kia của cô rồi chậm rãi thu hồi ngón tay, ánh mắt giống như một đứa trẻ nhìn thấy cha mẹ: “Tìm cô ấy.”
“!” Tiếu Tiếu mở to hai mắt trừng hắn, hạ giọng nói: “Chuyện của đoàn làm phim bên này còn chưa giải quyết xong, cậu lại nhìn trúng nhà khác rồi à? Hơn nữa đạo diễn Lộ làm sao có thể muốn nhận một diễn viên quần chúng không theo kịch bản mà gây họa cho cô ấy được?”
Sơ Đông há miệng, muốn nói tôi là ám vệ xuất sắc nhất thủ hộ cho điện hạ, cho dù là nam nhi thì thân cũng không thua bất luận kẻ nào, vì sao điện hạ lại không cần tôi?
Nhưng hắn lại nhìn Lộ Minh vài lần, dần dần lại hơi chần chờ.
Hiện giờ nội lực hắn mất hết, có lẽ điện hạ sẽ cảm thấy hắn vô dụng, không cần hắn nữa.
Sơ Đông siết chặt ngón tay, quay đầu lại nhìn Tiếu Tiếu, ánh mắt nghiêm túc: “Vậy tôi phải làm thế nào thì cô ấy mới có thể cần tôi?”
Chỉ là một diễn viên quần chúng, hơn nữa lại là người không nghe sắp xếp không theo kịch bản mà đi, một lòng chỉ muốn cọ diễn, cọ ống kính, muốn lọt vào mắt đạo diễn Lộ, đời này là không có khả năng.
Nhưng Tiếu Tiếu không đả kích hắn mà kiên nhẫn nói: “Vậy cậu phải đi từng bước một, muốn lọt vào mắt đạo diễn Lộ, cậu phải nghiêm túc quay phim, nghe lời, nhất định đạo diễn sẽ không muốn một diễn viên không nghe lời thích tự tung tự tác.”
Sơ Đông rũ mắt xuống, thì ra là như vậy.
Dựa theo tính tình điện hạ, quả thật cô ấy không có khả năng muốn một ám vệ không phục tùng quản thúc, chưa được chấp thuận mà đã tự mình hành động.
“Vậy tôi phải nỗ lực đóng phim.”
Hắn ngước mắt lên, nói nghiêm túc.
Tiếu Tiếu giống như một người cha già có đứa con ngỗ nghịch mới trưởng thành: “Đúng vậy, đi từng bước một, muốn đến trước mặt đạo diễn Lộ, đầu tiên phải có diễn xuất, như vậy mới có thể luyện ra được kỹ thuật diễn xuất tốt.”
Sơ Đông gật đầu, Tiếu Tiếu kéo tay hắn: “Chúng ta đi xin lỗi phó đạo diễn trước. Trong vòng tròn này, cho dù cậu đúng hay sai, trước tiên cậu phải học cách chịu thua, biết không?”
“Vừa rồi tôi cũng không phải thật sự muốn mắng cậu, chính là đưa cho phó đạo diễn một bậc thang.” Tiếu Tiếu vừa rồi nếu không phân biệt xanh đỏ đen trắng, khăng khăng bảo vệ Sơ Đông, mặt mũi phó đạo diễn không bỏ xuống được, đừng nói là Sơ Đông, ngay cả một đám người phía sau Tiếu Tiếu cũng không thể lưu lại.
Sơ Đông nhíu mày, có chút kháng cự.
Tiếu Tiếu kịp thời lên tiếng, ổn chuẩn tàn nhẫn nắm lấy bảy tấc của Sơ Đông: “Ngẫm lại đạo diễn Lộ.”
Sơ Đông quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, Lộ Minh đã đặt loa xuống, hai chân xếp chồng lên nhau dựa vào lưng ghế phía sau, rũ mắt chăm chú lật xem kịch bản trong tay.
Đích thật là điện hạ trong lòng mang thiên hạ chỉ có chính vụ.
Đầu lông mày Sơ Đông giãn ra, thuận theo bị Tiếu Tiếu kéo đến trước mặt phó đạo diễn cùng đạo diễn.
Đạo diễn ngẩng đầu nhìn Sơ Đông: “Học võ thuật chưa? Tán đả hay Taekwondo?”
Vẻ mặt Sơ Đông mờ mịt quay đầu nhìn Tiếu Tiếu.
Ánh mắt Tiếu Tiếu sáng ngời, cảm thấy sự tình có vẻ như không phát triển theo hướng xấu, hắn lập tức chính sắc nói: “Là kungfu Trung Quốc.”
Đạo diễn vuốt cằm nhíu mày hồi tưởng lại một chút, gật đầu nói: “Có vẻ là vậy, dù sao vừa rồi kiếm vũ cũng là uy vũ sinh phong.”
“Cái này, vừa rồi tôi cùng phó đạo diễn nói chuyện một chút, ý của tôi chính là, nếu đứa nhỏ này biết chút công phu lại muốn biểu hiện, vậy không bằng làm diễn viên đóng thế đi?” Đạo diễn nhìn ra được Sơ Đông nghe Tiếu Tiếu, lời nói ra đều nói thẳng với Tiếu Tiếu: “Dù sao thì nam chính biết công phu, hiện tại trong đoàn làm phim của chúng ta cũng vừa vặn thiếu một diễn viên đóng thế có thể múa kiếm được.”
Ánh mắt Tiếu Tiếu xoẹt một cái sáng lên, không ngờ việc này đánh bậy đánh bạ mà cũng qua: “Tốt quá rồi, diễn viên đóng thế cũng tốt lắm, tốt xấu gì cũng có thể học được nhiều thứ hơn diễn viên quần chúng.”
Tiếu Tiếu nhìn về phía Sơ Đông, dùng khuỷu tay đυ.ng vào hắn, ý bảo hắn mau đáp ứng đi.
Sơ Đông do dự một chút, nghĩ đến Lộ Minh, hỏi ra một câu hỏi cực kỳ phù hợp với hình tượng người muốn cướp kịch nổi tiếng: “Có được lộ mặt không?”
“…”
Vẫn là muốn cọ kịch để lộ mặt a.