Mộc bộ lạc đối với việc sự thật bọn họ đã có một tư tế vẫn chưa thể hoàn toàn tin được.

 Tư tế được xem như một trí tuệ vĩ đại trên phiến đại lục này, gần như là một tồn tại thần thánh.

Nếu một bộ lạc không bồi dưỡng ra một tư tế mới trước khi lão tư tế rời đi, bộ lạc đó sẽ không bao giờ có tư tế nữa.

 Điều này có nghĩa là toàn bộ bộ lạc có thể bị thâu tóm, hoặc bị dã thú ăn thịt trong quá trình đào tẩu.

Cho đến khi các lão nhân trong bộ lạc nhắc nhở, bọn họ mới nhận ra rằng trước kia, khi còn có lão tư tế, mỗi ngày vào lúc mặt trời mọc, các đội trong bộ lạc đều phải đến gặp tư tế, nghe theo mệnh lệnh của ông để sắp xếp nhiệm vụ cho cả ngày.

Bây giờ, họ mới cảm nhận được điều đó một cách chân thực.

Mộc bộ lạc không bị tiêu diệt, cũng không bị dã thú ăn thịt. Họ đã kỳ tích có được một tư tế mới!

Mộc bộ lạc tuy thiếu người, nhưng mọi người đều tự phân công. Có đội săn thú, có đội thu thập, có đội thủ vệ.

Dẫn đầu đội săn thú là Hổ Gầm, đội thu thập do Thỏ Đông dẫn đầu, và đội thủ vệ do Thỏ Phong dẫn đầu. Ba người với nụ cười trên môi bước vào sơn động của tư tế, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Nùng ngồi bên đống lửa đã tắt, thần sắc tàn tạ.

Thẩm Nùng, với vẻ mặt mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn họ, nhưng trong lòng lại không có chút tâm trạng nào để quan tâm đến lý do họ đến. 

Đêm qua, cậu đã lấy một cái chùy chiếu sáng từ đống lửa.

Hang động rất lớn, nên thực ra rất trống trải.

Thẩm Nùng để ý đến một góc của sơn động, nơi có vẻ như có một cái gì đó nhô ra có lẽ là nơi để ngủ.

Đến gần, Thẩm Nùng nhận ra trên mặt đất có một tấm da thú rụng lông.

 Tấm da này tuy không hư thối, nhưng cứng và tỏa ra một mùi khó chịu.

Cậu nhấc tấm da thú lên, cảm thấy nó cứng như một tấm ván gỗ. 

Tuy nhiên, biết trong hoàn cảnh này không thể chọn lựa, đành phải chịu đựng cảm giác khó chịu trong lòng và cố gắng ngủ.

Chưa được bao lâu sau khi nhắm mắt, bên tai cậu bắt đầu vang lên tiếng “vo ve” khó chịu.

 Âm thanh này thật sự phiền phức, như thể có cái gì đó không ngừng kêu trong đầu cậu. Ngay sau đó, Thẩm Nùng cảm thấy toàn thân như bị cái gì đó cắn cậu.

Ngứa

Thẩm Nùng theo bản năng gãi, nhưng càng gãi thì cảm giác ngứa càng tăng. Cậu nhận ra có một số vùng da bị đau nhức, mặc dù trong bóng tối không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được đó là nơi bị muỗi chích.

Loại sinh vật như muỗi này đã tuyệt chủng trong các đô thị tinh tế. Chúng chỉ còn xuất hiện trong những khu rừng rậm. Tuy nhiên, bọn họ đã nghiên cứu và phát minh ra thuốc đuổi muỗi, chỉ cần một giọt, có thể tạo ra vòng bảo vệ 10 mét mà không có muỗi nào dám bén mảng.

Thẩm Nùng nhớ lại, ngoài lần được sư phụ nhặt về, cậu không còn trải nghiệm cảm giác bị muỗi đốt nữa. Giờ đây, cậu phải chịu cảm giác khó chịu này

Trong sơn động, cảm giác như có một bầy muỗi khổng lồ đang tìm cách hút cạn máu của Thẩm Nùng. 

Cậu khó lòng phòng bị, khó chịu đứng dạy.

Nơi này không thể tiếp tục ngủ được nữa.

May mắn là đống lửa bên ngoài vẫn đang cháy, để phòng tránh dã thú. Thẩm Nùng ngồi trước đống lửa, nhìn vào nó, nhận thấy làn da mình đã nổi lên từng mảng mụn đỏ, đặc biệt là ở những chỗ bị mình gãi.

Sự ngứa ngáy khiến lòng cậu bồn chồn, nhưng vì không muốn tình trạng trở nên nghiêm trọng hơn, chỉ có thể cố gắng kiềm chế bản thân không gãi nữa.

Ngồi trước đống lửa suốt một đêm.

Khi trời sáng, cậu quyết định đi tìm Ngải Thảo.

 Bằng không, cậu sẽ không có cơ hội để ngủ nữa.

Thấy Thẩm Nùng tiều tụy, Hổ Gầm lập tức ngừng cười. Hắn nhận ra rằng tư tế không ăn thịt được, đói đến mắt thâm một vùng.

Hổ Gầm đưa khối thịt mà hắn vẫn mang bên mình đến trước mặt Thẩm Nùng, với vẻ mặt đầy lo lắng “Tư tế, ngài hãy ăn một chút đi.”

Thẩm Nùng cố gắng giữ bình tĩnh, không chút do dự cự tuyệt “Tôi không thích ăn thịt.”

Không thích ăn thịt?

Hổ Gầm kinh ngạc nhìn Thẩm Nùng, không thể tưởng tượng nổi rằng trên đời này lại có người không thích ăn thịt!

“Vậy tư tế, ngươi có thích ăn cỏ hoặc quả mọng không?”

Hắn kéo theo ba người đến, có một người phụ nữ trong đó.

 “Đây là Thỏ Đông, toàn bộ đội thu thập do cô ấy quản. Ngài có thể hỏi cô ấy về các loại cỏ và quả mọng, Thỏ Đông rất thông minh, cô ấy có thể nhớ rõ mọi thứ.”

Thẩm Nùng lập tức cảm thấy tinh thần tỉnh táo hơn. Cậu quyết định nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, đồng thời xem xét tác dụng của điểm xây dựng.

Thẩm Nùng nghĩ tới việc tìm Ngải Thảo để thoát khỏi muỗi và có thể ngủ một giấc yên ổn. 

Bụng thì đang đói, muỗi thì làm phiền.

Giờ đây có người giúp cậu tìm Ngải Thảo, thì thật tốt.

Cậu bắt đầu vẽ hình dáng của Ngải Thảo trên mặt đất bằng nhánh cây. Khi Hổ Gầm cùng ba người kia thấy Thẩm Nùng vẽ, họ không ngừng kinh ngạc.

“Tôi biết tư tế biết ký lục mà!” 

Hổ Gầm nói, đôi mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào hình vẽ Ngải Thảo trên mặt đất, hưng phấn nói tiếp: “Mỗi lần đi Diêm Bộ Hoán Diêm, tư tế bọn họ cũng sẽ ký lục như vậy trên một tấm ván gỗ. Họ thường dùng để vẽ hình, có cả người nhỏ và cả muối thạch.”

Thỏ Phong là người đứng đầu đội thủ vệ, khi đội săn thú không đủ nhân lực, đội thủ vệ phải cùng đi hỗ trợ. 

Hắn nhớ lại những gì mình đã nghe từ các bộ lạc khác, hiểu rằng đồ vật Thẩm Nùng cầm tùy tiện vẽ lợi hại cỡ nào. “Tư tế của Diêm Bộ là người đã học hỏi từ Đại Tư Tế của Thú Thành, vì vậy mới có thể biết ký lục ” Thỏ Phong suy đoán.

Hắn không dám nhìn Thẩm Nùng mà chỉ cúi đầu, giọng nói có chút run rẩy, hỏi ra câu hỏi mà bản thân không dám nghĩ tới: “Tư tế, ngài đến từ Thú Thành sao?”

Thú Thành là nơi mà các chiến sĩ thú nhân luôn khao khát.

Hai từ này đều mang ý nghĩa thần thánh.

Thẩm Nùng liếc nhìn ba người, nhận thấy họ hoặc đang nhìn về phía mình với vẻ mặt ngưỡng mộ, hoặc thể hiện sự kính trọng tuyệt đối.

Thú Thành rốt cuộc là cái gì?

“Chỉ là một nơi nhỏ thôi.” Thẩm Nùng nghĩ đến sự mê tín của Mộc bộ lạc, quyết định phóng đại một chút để củng cố vị trí của mình trong bộ lạc “Ta là từ bên cạnh Thần Thú đến đây.”

!!!

Ba người không có bất kỳ nghi ngờ nào về điều này, vì họ chưa bao giờ nghe thấy tư tế nào có nhiều Thần Khí như vậy, thậm chí còn có khả năng nhóm lửa.

Điều quan trọng hơn là, tư tế này được triệu hồi qua cấm thuật huyết tế.

Đây là một loại cấm thuật cổ xưa của Mộc bộ lạc, có thể thực hiện một lời hứa hoặc một tâm nguyện nào đó.

Nếu thành công, người tham gia huyết tế sẽ không bị thương tổn gì. Nhưng nếu thất bại, tất cả những người tham gia sẽ đều chết.

Mà huyết tế, chưa bao giờ thành công.

Trước đó, Mộc bộ lạc đã thất bại hai lần trong việc thực hiện huyết tế. Nếu lần này cũng thất bại, bộ lạc chỉ còn lại những người già và trẻ em. 

Họ đã đánh cược mạng sống của mình, nhưng cuối cùng lại triệu hồi thành công tư tế.

Ban đầu, họ chỉ nghĩ rằng sẽ triệu hồi một tư tế từ bộ lạc khác, nhưng không ngờ rằng người họ triệu hồi lại là tư tế bên cạnh Thần Thú!

Thẩm Nùng chống đầu, thảnh thơi quan sát sự thay đổi trên gương mặt ba người. Từ sự kinh sợ ban đầu, giờ đây đã trở thành sự kính sợ sâu sắc hơn.

Cậu thầm khẳng định, con đường mê tín này, quả thực là một con đường quay đầu lại.

Sau đó, cậu quyết định phải xây dựng hình tượng cho riêng mình trong bộ lạc.

“Đúng rồi, các người đến đây làm gì?” Thẩm Nùng lúc này mới nhớ rằng cậu vẫn chưa hỏi ba người về mục đích đến.

Hổ Gầm liền thuật lại lời của một lão nhân trong bộ lạc, Thẩm Nùng hiểu rằng họ đến để nhờ hắn phân công nhiệm vụ.

Một khi đã như vậy, cậu sẽ không khách khí.

Thẩm Nùng cảm thấy những chiếc nồi đá và chén đá quá tốn sức để sử dụng, nên quyết định làm vài món đồ gốm thay thế. Cậu liền ra lệnh cho Thỏ Phong: “Đội Thủ vệ đi đào ít đất sét ở gần con suối, sau đó mang đến bên đống lửa.”

Rồi hắn quay sang Thỏ Đông: “Đội Thu thập ngoài việc thu thập như thường lệ, lần này chú ý tìm thêm Ngải Thảo.”

Thỏ Đông gật đầu, chăm chú nhìn hình vẽ Ngải Thảo trên mặt đất, cố gắng ghi nhớ hình dạng của nó. Cô nhớ lại rằng trước đây trong khu vực thu thập không gặp loại thảo này, nên quyết định lần này sẽ đi xa hơn.

“Còn tôi đi theo đội săn thú đi săn.”

Thẩm Nùng đứng dậy, phủi bụi đất trên quần áo, nhưng cảm thấy đầu hơi choáng váng. 

Đói muốn xỉu luôn!

Hôm nay, dù thế nào cậu cũng quyết tâm phải ăn được một ít thịt tươi mới.

Trên đường đi săn, Thẩm Nùng đứng ở phía sau đội ngũ, say sưa quan sát khung cảnh nguyên thủy xung quanh. Mọi thứ đều thật hoang sơ và thú vị.

Bất ngờ, Hổ Gầm, người đang dẫn đường phía trước, quay lại và hô to: “ Tư tế! Phía trước có người.”

Địa điểm mà săn thú đội phát hiện thiếu niên nằm rất gần với tế đàn mà Mộc bộ lạc đã dựng trước đó. Ngoài thiếu niên hôn mê, xung quanh còn có xác của một số con mồi.

Rõ ràng là bị bỏ lại khi tộc ăn thịt người chạy trốn vội vàng.

Thẩm Nùng tiến lại gần để kiểm tra hơi thở của thiếu niên. Cả người đều phủ đầy máu, đặc biệt khuôn mặt bị máu che kín hoàn toàn.

Quan sát kỹ dấu vết trên cơ thể, Thẩm Nùng nhận ra rằng thiếu niên chỉ bị thương ở phần đầu, có dấu hiệu bị công kích bởi một vũ khí cùn. Lượng máu quanh cơ thể, đủ để nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng điều kỳ lạ là vết thương này không có vẻ nghiêm trọng, da không bị tổn hại, và mức độ này chỉ đủ gây ra cảm giác choáng váng.

Hổ Gầm càng nhìn càng thấy quen thuộc, liền thốt lên: "Này không phải người của Trạch bộ lạc sao?" Nếu không phải vì cả khuôn mặt đầy máu, hắn đã nhận ra từ sớm rồi.

"Trạch bộ lạc?" Thẩm Nùng nghi hoặc hỏi: “Bộ lạc này gần chúng ta à?”

Từ khi biết Thẩm Nùng là tư tế đến từ bên Thần Thú, Hổ Gầm trở nên rụt rè, nhưng vẫn theo bản năng đứng thẳng tắp, muốn thể hiện sức mạnh của mình, hy vọng tư tế có thể liếc hắn nhiều hơn một cái.

Nhưng Hổ Gầm không nhận ra rằng, cái mà hắn cho là "uy mãnh hữu lực" khiến tư tế phải chú ý, trong mắt Thẩm Nùng lại giống như một cây gậy trúc gầy yếu đội ổ gà, chẳng khác nào một bù nhìn.

“Từ bộ lạc chúng ta xuất phát, vòng quanh Thương Sơn hướng về phía mặt trời mới mọc mà đi, thời gian cỡ nướng hai con dê là có thể đến Trạch bộ lạc.” 

Hổ Gầm nói xong, nhìn về phía người đang hôn mê, rồi đề nghị: “Tư tế, mang theo hắn trong lúc săn bắn không tiện lắm. Ta sẽ gọi người đưa hắn về Trạch bộ lạc, chạy từ đây đến đó chỉ mất khoảng thời gian nướng nửa con dê thôi.”

Thẩm Nùng tính toán thời gian, thấy rằng khoảng cách đó khá gần. Họ cần đi săn, mang theo một người không thể di chuyển thực sự là quá nguy hiểm.

Sau khi kiểm tra kỹ càng vết thương của người này và chắc chắn rằng không có gì nghiêm trọng, Thẩm Nùng ra lệnh cho Hổ Gầm chọn một người để đưa thiếu niên này về Trạch bộ lạc.

Trong lúc Hổ Gầm đang bận chọn người, Thẩm Nùng nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau đi vết máu dính trên da, sau khi cọ đến đỏ cả một mảng lớn thì cuối cùng cũng lau sạch.

Sau khi vừa rửa sạch máu trên người trong dòng sông không lâu, trên tay mình dính đầy máu. 

Trong lòng cậu nghĩ, sau này có điều kiện nhất định phải chuẩn bị sẵn khăn tay mang theo để tiện sử dụng.

Hệ thống nhìn thấy Thẩm Nùng làm một loạt động tác như vậy, lập tức nhảy ra kiểm tra thông tin về đối phương, xem đi xem lại không ngừng. Sau đó, nó như muốn biến thành một đứa bé nhảy nhót trên đất, vừa la lối khóc lóc vừa cười điên cuồng không dứt.

Quá thú vị, một tên có thói quen sạch sẽ lại xuyên không đến thời đại nguyên thủy.

Quá thảm, ha ha ha.

Thẩm Nùng nghe thấy tiếng cười của hệ thống, đoán được phần nào, cậu tất nhiên là thảm.

Nhưng đáng thương nhất chính là không chỉ xuyên không đến thời kỳ nguyên thủy, mà còn gặp phải một hệ thống chuyên lột da.

_________

Đội săn thú rốt cuộc đã đến nơi mà Mộc bộ lạc ngày xưa thường săn thú. Thẩm Nùng móc ra cây Mộc Thương của mình và kiểm tra tình trạng của nó.

Cây Mộc Thương này có hai hình thức khác nhau, một loại có thể bắn ra đạn, với sức công phá lớn hơn, loại còn lại là dạng laser. Dạng laser này được thiết kế tinh tế, toàn thân màu bạc với hoa văn khắc tinh xảo, và sức mạnh của nó rất ấn tượng.

Khi Mộc Thương này được bán ra, giá trị của nó đã vượt xa so với những món đồ thông thường, trở thành một món quà nam tính yêu thích của phái nữ.

Tuy nhiên, Thẩm Nùng từ nhỏ đã thích những thứ đẹp đẽ, và vì cây Mộc Thương này có thiết kế rất tinh xảo, thời điểm đi nghiên cứu, cậy đã lập tức quyết định mua ngay.

Hiện tại, viên đạn trong dạng bắn súng vẫn còn 30 viên, trong khi năng lượng của dạng laser còn khoảng 40%. Mặc dù hệ thống có thể mua thêm viên đạn và bổ sung năng lượng, nhưng Thẩm Nùng không biết mình sẽ phải tốn bao nhiêu điểm xây dựng để có thể mua được.

Vì vậy, cậu chỉ có thể sử dụng một cách tiết kiệm. Tuy nhiên, hôm nay là ngày đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ và làm cho toàn bộ bộ lạc có cơm ăn, nên cậu quyết định sẽ sử dụng ít nhất một nửa viên đạn cho việc săn bắn.

Thẩm Nùng vừa xác nhận xong, Mộc Thương giơ lên, chỉ thấy mọi người trong đội săn thú đều một tay đặt lên trái tim, cúi đầu nhìn cậu, nói cùng một câu với tốc độ không đồng đều: “Thỉnh Thần Thú ban cho năng lượng.”

Chưa kịp để Thẩm Nùng phản ứng với ý nghĩa của câu nói, trong khoảng thời gian tiếp theo, Thẩm Nùng nhìn thấy hơn ba mươi người xung quanh đang dần biến đổi.

Có người biến thành linh dương, có người biến thành hổ, có người biến thành mèo, còn có người biến thành thỏ, bò…

Dù chủng loại không giống nhau, nhưng hình thể của họ đều vượt trội hơn so với các động vật bình thường.

Hơn nữa, trên trán họ đều có những hình vẽ màu xanh lục, uốn lượn như hoa nở rộ, rất đẹp mắt.

Thẩm Nùng lại một lần nữa phải điều chỉnh nhận thức của mình về vùng đại lục này. Hóa ra, cậu không chỉ xuyên đến một thời đại nguyên thủy cực kỳ lạc hậu, mà còn đến một thời đại thú nhân nguyên thủy mà chưa từng được ghi chép.

Âm thanh tiếng kêu của lợn rừng từ xa vọng lại, những người trong đội săn thú biến hình lập tức lao ra ngoài, tốc độ nhanh đến kinh ngạc.

Con mồi không đợi ai, và lúc này Thẩm Nùng cũng không còn thời gian để suy nghĩ về thế giới này là như thế nào.

Cậu chạy về phía con mồi, nhanh chóng leo lên cây để tìm đúng thời cơ dùng Mộc Thương tấn công.

Trong rừng, những âm thanh “Đùng” liên tiếp vang lên. Mỗi khi có tiếng động, Mộc bộ lạc lại thu hoạch được một con mồi cỡ trung.

Nhờ có Thẩm Nùng, lần này Mộc bộ lạc thu hoạch rất phong phú, săn được bảy con mồi cỡ trung giống như bò và mười con gà vịt lớn nhỏ.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đội săn thú đã thu hoạch được nhiều thức ăn như vậy.

Trước đây, có lúc họ đói đến mức biến hình cũng khó khăn, nhưng lần này cuối cùng họ ruốt cuộc có thể ăn no rồi.

Trong lúc thời điểm hoàn thành nhiệm vụ , lượng thức ăn này xem như đủ để Mộc bộ lạc có một bữa no nê, hệ thống bắt đầu tính điểm nhiệm vụ của Thẩm Nùng.

Thẩm Nùng cầm điểm xây dựng, đứng ở phía sau đội ngũ, lúc này không có việc gì làm nên cậu mở hệ thống thương thành. Cậu phát hiện chỉ có một món hàng sáng.

Đó là một cái túi đường trắng, giá gốc là 1428, nhưng giá bán đã giảm xuống còn 999.6.

Nếu Thẩm Nùng mua cái túi này, cậu sẽ chỉ còn lại 0.4 điểm xây dựng, mà số điểm này vừa lúc bốn bỏ thành năm.

Cậu cảm thấy hệ thống nhiệm vụ không hề đơn giản, có vẻ như đã lừa người lên thuyền. Đây đúng là một hình thức lừa đảo, nhưng kiểu lừa đảo này cũng không thể xem nhẹ.

Hệ thống này như một tay gà tặc, chỉ khiến người ta tiêu tốn điểm xây dựng mà thôi, không có gì khác.

Khi Thẩm Nùng trong lòng phàn nàn thì bên kia đã xuất hiện nhiệm vụ mới.

[Nhiệm vụ 2: Trong tay có tay nghề, không sợ không cơm ăn. Hãy làm cho bộ lạc của ngươi có được ít nhất ba loại kỹ năng khác nhau!]

[Khen thưởng: 9000 điểm xây dựng.]

Thẩm Nùng nhìn thấy số điểm xây dựng tăng lên gấp chín lần so với nhiệm vụ trước, lại một lần nữa im lặng lựa chọn nhận nhiệm vụ.

Hệ thống lần này quả thực đã cho Thẩm Nùng nhiều phần thưởng hơn.

Những người trong đội thủ vệ bộ lạc ở xa thấy đội săn thú trở về sớm như vậy thì tưởng rằng họ lại không săn được gì. Nhưng khi đám người lại gần, họ mới phát hiện mọi người đều đang cười, ngoại trừ tư tế, ai nấy cũng đều xách theo con mồi.

Đội thủ vệ lập tức hỗ trợ xử lý đồ ăn, để lại một ít cho ngày mai. Sau đó, họ nhanh chóng lột da và xử lý hết những con mồi còn lại.

Hổ Gầm dùng dao cắt thịt đưa cho Thẩm Nùng.

“Tư tế, Thỏ Đông vẫn chưa trở về, không có cỏ để ăn. Ngươi hãy ăn trước miếng thịt này cho đỡ đói bụng.”

Thẩm Nùng nhìn khối thịt tươi, không cảm thấy nó có gì khác biệt so với miếng thịt xanh lè trước đó.

Bụng đói cồn cào, Thẩm Nùng không thể nói rõ nhưng vẫn đáp: “Anh cứ bỏ xuống đi, tôi đợi lát nữa nướng chín sẽ ăn.”

Hổ gầm sau khi suy nghĩ một hồi về ý nghĩa của "nướng chín" cố gắng khuyên bảo: “Tư tế, thịt mà dùng lửa nướng sẽ bị cháy. Cắn không được, ăn trong miệng sẽ rất đắng.”

Thẩm Nùng lúc này mới nhận ra rằng ở đây không có dụng cụ nấu nướng, thịt nướng thật sự không phải là lựa chọn tốt. Tuy nhiên, cậu cũng không có đồ dùng nhà bếp, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào khối thịt và nhớ lại chính mình kêu đội bảo vệ đi đào bùnm

“Thỏ Phong, các ngươi có đào bùn ở lò sưởi bên kia không?”

Bị đột ngột hỏi, Thỏ Phong buông miếng thịt trong tay, đứng thẳng người gật đầu: “Đều ở đó.”

Thẩm Nùng nhận lấy miếng thịt từ tay Hổ Gầm, rồi bảo cậu tìm vài chiếc lá lớn để gói thịt lại cho cậu.

Những chiếc lá này Thẩm Nùng chưa từng thấy qua, chắc chắn là đồ độc quyền của thế giới này. Sau khi làm xong, đặc tính dai của chúng rất tốt, dùng để gói đồ vật thì thật sự không tồi.

Khi tới lò sưởi, nhớ đến những gì Hổ Gầm đã nói về việc có muối, Thẩm Nùng liền hỏi: “Có muối không?”

Sau khi Hổ Gầm phản ứng lại, hắn nói có.

Khi Hổ Gầm lấy muối, Thẩm Nùng đã rửa sạch miếng thịt.

“Tư tế, muối!”

Thẩm Nùng ngay lập tức sáng bừng mắt lên, lòng tràn đầy vui mừng nhìn về phía Hổ Gầm khi hắn lấy muối.

Dù rằng chỉ là chút muối, nhưng có còn hơn không.

Sau đó, cậu thấy Hổ Gầm mở ra một chiếc lá lớn không rõ tên, bên trong là một loại bột mặn.

Thay vì gọi là muối, có lẽ nên gọi là một thứ gì đó mang theo vị mặn như đất.

Khi nhìn thấy bột mặn, Thẩm Nùng nghĩ đến vị của nó mà không khỏi cảm thấy khó nuốt.

Thẩm Nùng có chút chưa từ bỏ ý định hỏi: “Ngoài từ Diêm Thổ, còn có muối nào khác không?”

Liệu rằng ở nơi này, muối đều chỉ có từ Diêm Thổ?

Hổ Gầm vò đầu, hơi xấu hổ nói: “Diêm Bộ có muối đá, nhưng mỗi lần bộ lạc chúng ta đi Hoán Diêm đều chỉ mang về đủ da thú hoặc những thứ khác có giá trị. Diêm Bộ không cho chúng ta đổi muối đá.”

Hóa ra còn có muối đá! Thẩm Nùng thở phào nhẹ nhõm.

Cậu thiếu chút nữa đã cho rằng, chỉ có thể tự mình phát hiện mỏ muối, hoặc tích cóp đủ điểm xây dựng để đổi muối, nếu không thì chỉ có thể tìm muối trong đất mà thôi.

Thẩm Nùng không muốn ăn đất, nhưng vẫn lấy một ít Diêm Thổ để trộn với bùn mà cậu sẽ sử dụng sau này.

Hổ Gầm thấy vậy, tưởng rằng tư tế sẽ không ăn Diêm Thổ, nên đã giải thích:

“Tư tế, Diêm Thổ phải rắc lên thịt thì mới có hương vị.”

Dù hương vị của Diêm Thổ không tốt, nhưng ăn xong sẽ có sức lực, hắn rất thích cảm giác có sức lực đó.

Thẩm Nùng cảm thấy mệt mỏi, cậu lười giải thích: “À, vậy lần sau tôi sẽ chú ý. Các anh ăn trước đi.”

Hổ Gầm hơi đau lòng khi bỏ Diêm Thổ vào bùn, nhưng đó là tư tế, nên cho dù tư tế có ăn hay không cũng không sao.

Hắn cũng như mọi khi, rắc thêm một ít Diêm Thổ lên thịt mà đội săn thú mang về, còn đội bảo vệ thì tán gẫu vài câu.

Nếu có ai cầm cao, thì có thể bị gió thổi bay mất.

Thẩm Nùng dùng lá cây gói lại miếng thịt, bôi thêm Diêm Thổ ướt bùn vào, rồi bao bọc lại cho kín.

Sau đó, Thẩm Nùng từ lò sưởi lấy ra một đống lửa nhỏ, ném miếng thịt đã bọc vào giữa lửa để hầm nướng.

Hổ Gầm nhìn Thẩm Nùng thao tác một cách thành thạo như nước chảy mây trôi, không thể không thừa nhận mình rất ngạc nhiên.

Tư tế không thích ăn thịt cũng không sao, nhưng sao lại còn thích dùng bùn để bọc thịt như vậy?

Trong bộ lạc, những đứa nhỏ cũng không ai chơi bùn như vậy.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play