“Bảo Nhi ngoan ăn cá.”
“Bảo Bảo ăn cá.”
Thiện Tuấn Hải và Nghiêm Sơn Sinh đều để ý thấy biểu tình yêu thích của Phúc Bảo khi ăn cá, có lẽ chính nàng cũng không biết được mỗi lần nàng ăn được món ăn hợp khẩu vị, mắt sẽ không tự chủ được mà cong thành một đường trăng non, còn nếu nàng ăn phải thức ăn mà mình không thích, tốc độ nhai nuốt theo bản năng cũng sẽ nhanh hơn.
Thực hiển nhiên, khi ăn món ăn mà mình thích thì sẽ muốn cảm nhận nó lâu một chút, còn nếu ăn phải thức ăn mà mình không thích thì sẽ muốn nuốt thật nhanh, giảm bớt thời gian nó dính trong khoang miệng.
Khác biệt rất nhỏ như vậy, cũng chỉ có người yêu thương nàng tận tim gan mới có thể nhận ra.
Lúc này, Nghiêm Sơn Sinh và Thiện Tuấn Hải đều gắp cho Phúc Bảo một miếng cá lớn, chén cơm nhỏ trên tay Phúc Bảo lập tức bị che lấp bởi thịt cá hoa vàng.
Thiện Tuấn Hải nhìn con rể soi mói, xem như tên tiểu tử này có tâm, biết chăm sóc cục cưng của hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT