Có điều, để cho gia nãi cùng dọn lên thị trấn thì cũng có chút khó xử.
Ở nông thôn, ban đêm không cần đóng cửa, không nhặt của rơi trên đường, gia với nãi buồn chán, bực bội, ra ngoài đi bộ vài bước là có thể tới nhà các lão tỷ muội để nói chuyện phiếm, giải sầu, ở tuổi này, người ta thích nhất là nói luyên thuyên, tán ngẫu chuyện con cái, chuyện mùa màng, hoa màu, đề tài trên trời dưới đất.
Nhưng nếu dọn lên thị trấn, cũng có nghĩa là phải để hai ông bà lão thích ứng với hoàn cảnh mới, không biết người già có thể thích ứng được hay không, nhưng quá trình chắc chắn là sẽ rất khó khăn.
Cho nên trong chuyện này Phúc Bảo không thể ích kỉ như vậy, phải đợi đến lúc gia với nãi tự mình muốn dọn đi, nàng sẽ phụ họa.
Có điều việc này cũng không gây trở ngại việc nàng thăm hỏi xem xung quanh nhà Nghiêm gia có người nào nóng lòng muốn bán nhà cửa hay không, nàng sẽ chọn một cái thích hợp để mua, sau đó sửa sang điều chỉnh một lần, nếu ngày nào đó trong nhà muốn chuyển đến trấn trên, lúc nào cũng có thể dọn vào ở, cũng sẽ không bị lãng phí thời gian.
Càng nghĩ càng cảm thấy đây là một chủ ý hay, Phúc Bảo quyết định sau khi trở về sẽ nhờ người mô giới để ý xem.
“Phúc Bảo, cha múc chao cho con này.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play