Trong phòng đã yên lặng đến mức không phải rơi một cây kim cũng có thể nghe thấy, mà là rụng một sợi tóc cũng có thể khiến cho người ta chú ý, bầu không khí ở hiện trường không phải chỉ dùng hai chữ "xấu hổ" là có thể hình dung.
An Nhuy vẫn còn đang níu lấy An Ích Kỳ, hơn nữa càng níu càng chặt.
Vốn dĩ lúc Đào Đào mở miệng nói chuyện, An Ích Kỳ đã dừng lại không khóc, lúc này ăn đau, không nhịn được, lại gào khóc lên.
Bầu không khí yên tĩnh bị đánh vỡ trong nháy mắt, mọi người bắt đầu khôi phục lại như bình thường.
Ông lão kia là người đầu tiên đứng lên, cúi đầu về phía Đàm Thu Diệp và Hạ Ký: "Xin lỗi, có con cháu như vậy, tôi thật sự xấu hổ ...... tạm biệt, cám ơn đã thịnh tình khoản đãi, thật sự xin lỗi."
Nói xong liền đi ra ngoài.
Ông ấy là ông nội của An Nhuy, tuổi đã lớn, còn lớn hơn so với Đàm Thu Diệp, tóc bạc trắng, thân hình còng xuống, chân còn có chút tập tễnh, nhìn thấy liền đặc biệt chua xót.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play