Tôi cúi xuống kéo anh ta, hét: - Đứng lên, chúng tôi đưa anh đi!

Đoan Mộc Thanh cũng hoảng loạn, vừa lắc anh ta vừa hét:

- Ông anh đứng lên lẹ đi! Anh là nhân vật quan trọng đấy! Nếu anh ngủm là cả lũ ngủm theo đó! Anh làm ơn tỉnh lại giùm đi! - Cậu bé khóc òa lên.

Dường như Trương Tam bừng tỉnh, anh ta đột nhiên nói:

- Tôi muốn sống! Tôi muốn sống! Nhưng mà... Nhưng mà... Mọi người cứ đi đi! Không cần lo cho tôi! Nếu dẫn tôi theo thì không ai thoát được đâu!

Đoan Mộc Thanh tức điên lên với anh ta, lắc dữ dội hơn:

- Á á á á ông anh có hiểu vấn đề không! Để anh ở lại thì tụi em cũng chết đó! Anh là nhân vật quan trọng mà, á á á á á á… - Cậu nhóc sốt ruột tới mức phát điên.

Trương Tam mấp máy môi, vành mắt đỏ bừng:

- Tôi không phải...

Đoan Mộc Thanh: - Gì cơ?

- Tôi không phải nhân vật quan trọng gì đâu. - Trương Tam nói với vẻ khó khăn.

Anh ta nằm yếu ớt dưới đất, vừa điên cuồng vừa bất lực:

- Tôi chỉ lừa mọi người thôi! Tôi sợ chết! Tôi sợ bị vứt bỏ vì tôi bị dị hóa rồi! Tôi sợ mọi người bỏ mặc tôi nên tôi đã lừa mọi người! Kỹ năng của tôi là "Ngụy trang hệ thống", tôi đã tạo nhiệm vụ giả cho mọi người! Tôi... - Anh ta bắt đầu nghẹn ngào: - Tôi chỉ là là một người bình thường thôi...

Cơ thể Trương Tam vẫn đang bị xé toạc, bị chiếm lấy, từ thể xác đến linh hồn!

Trong làn sương dày đặc, anh ta run lên bần bật, hai mắt ướt nhòe. Rõ ràng đang sợ hãi tột độ, bất lực vô cùng, rõ ràng trong mắt hiện rõ hai từ "muốn sống", hiện rõ hi vọng "hãy cứu tôi". Thế nhưng lúc này anh ta lại quyết đoán đuổi chúng tôi đi:

- Mau trốn đi! Dẫn tôi theo thì mọi người không trốn thoát được đâu!

Sau đó anh ta lại gào lên: - Trốn đi!

Đoan Mộc Thanh trợn mắt há hốc mồm. Tôi thì ngồi bệt xuống, ôm lấy cơ thể nhầy nhụa của anh ta, nói:

- Tôi biết mà, tôi vẫn luôn biết điều này. Tôi biết người tôi đang cứu, từ đầu đã không phải nhân vật quan trọng rồi! Nhưng tôi vẫn muốn cứu anh!

Lần này, mọi người lại tiếp tục sốc.

Đúng vậy, lúc tôi kéo anh ta ra khỏi núi xác vào sáng ngày hôm đó, khi da thịt tiếp xúc với nhau tôi đã đọc được bình luận trong phòng livestream của anh ta. Có người mắng anh ta nói dối, có người khen anh ta thông minh. ( truyện trên app T Y T )

Trương Tam lo tôi sẽ bỏ mặc anh ta bởi vì sợ hãi, ghê tởm vì anh ta đã bị dị hóa. Thế nên anh ta mới lừa tôi. Hiển nhiên anh ta cũng lừa Đoan Mộc Thanh.

Tôi vẫn luôn biết chuyện này. Và tôi có thể hiểu cho sự bất lực sợ hãi của anh ta, cũng thông cảm với lời nói dối ấy. 

Tôi vỗ vai anh ta, nói: - Người tôi muốn cứu là anh! Người thường, Trương Tam.

Cả người Trương Tam run rẩy, cảm xúc trong mắt thay đổi liên tục, từ sợ bị vứt bỏ cho đến không dám tin, rồi đến kích động không kiểm soát được, cuối cùng hóa thành hành động ôm tôi gào khóc!

- Tiên Hạc Dẫn! - Tôi bấm quyết triệu hồi.

Ngay sau đó tiếng hạc kêu vang, trong trẻo êm tai.

Một con tiên hạc khổng lồ xuất hiện từ trong hư không, đáp xuống bên cạnh chúng tôi. Tôi phất tay, dùng một cơn gió nâng ba người họ lên lưng hạc: - Đi!

Tiên hạc đưa ba người xông thẳng về phía miếu thần cách đó không xa.

- Cứu anh ta! - Tôi hét lên với Thanh Đại đã bay xa: - Chúng ta cùng nhau cướp người từ tay Diêm Vương!

Hai mắt Thanh Đại đẫm lệ ướt nhòe, quay đầu lại nhìn tôi. Trong mắt nàng quỷ y lóe lên vẻ kiên định:

- Được! Chúng ta cùng nhau cướp người từ tay Diêm Vương!

Nếu từ nơi này thì tiên hạc phải bay bốn phút mới có thể tới vòng xoáy thời không. Nói cách khác, tôi phải cầm chân Thần trong bốn phút này! Mà hiệu lực của thuốc Thanh Đại cho cũng chỉ còn vừa đúng bốn phút thôi.

Tôi bay lên chắn trước mặt Cổ Thần, lấy quyết tâm chỉ tiến không lùi!

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play