Mà cậu bé cũng khiến tôi sốc không kém. Cậu nhóc vô cùng đắc chí:

- Vòng xoáy thời không nằm ở miếu thần đấy, lúc mới đăng nhập trò chơi em đã tìm thấy rồi, chỉ là không dám tới gần. Lỡ như đụng trúng Cổ Thần khắc hệ thì... - Đoan Mộc Thanh lập tức im lặng, giữ kín như bưng.

Tôi kể cho cậu bé nghe chuyện giá trị vũ lực âm 250 của mình, nhờ cậu bé tìm giúp tôi đạo cụ tăng giá trị vũ lực.

Qua không tới mười giây, cậu bé đã giơ cao tay, trong tay cầm một viên ngọc!

Hai mắt cậu bé tỏa sáng: - Tìm được rồi chị ơi!

Tôi: "..."

Độ may mắn của thằng nhóc này đúng là... Không hợp lẽ thường chút nào!

[Ngọc Côn Sơn: Có thể gia tăng giá trị các thuộc tính của nhân vật. Điều kiện sử dụng: Cần dùng tiền để mua, nạp càng nhiều, giá trị tăng càng cao.]

Ha ha, hóa ra là là phải nạp vip.

Nghĩ tới đống tiền đếm không xuể của mình, trong bóng tối, tôi nở một nụ cười sung sướng.

- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Đây là lần thứ tư Đoan Mộc Thanh há hốc mồm. Cậu bé trợn to mắt nhìn tôi dùng miệng phun ra đồng vàng.

Leng keng... Leng keng... Leng keng...

Sức mạnh của đồng tiền được tôi dùng để đổi thành giá trị vũ lực. Sau một hồi cố gắng, tôi nhấn vào màn hình ảo. 

Ting!

[Người chơi: Lý Khả Ái.

Thẻ thân phận: Người làm hệ thống hoang mang.

Giá trị tài sản: +∞ xài hoài không hết.

Giá trị vũ lực: +10000 thiên thần giáng thế.]

Tạ ơn món quà từ tự nhiên. Tạ ơn hệ thống luôn lăm le muốn giết tôi.

Sau đó tôi cười tủm tỉm nhìn Đoan Mộc Thanh, nói:

- A Thanh, chúng ta chơi một trò chơi nhé.

Cậu bé học sinh tiểu học bị tôi dọa run lẩy bẩy, hỏi lại:

- Trò... Trò chơi gì ạ?

Tôi giương tay lên, giữa hai ngón tay là đá Nữ Oa lóe sáng đủ màu. Tôi nghiêng đầu cười ranh mãnh, nói:

- Treo sao lên trời...

- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Chúng tôi quyết định tới vòng xoáy thời không. 

Nhờ được Thanh Đại trị liệu nên Trương Tam đã hiếm khi lên cơn, đồng thời có thể khống chế được xúc tu. Còn tôi thì không chỉ khôi khả năng chiến đấu mà còn nhận được giá trị vũ lực vượt quá giới hạn bản thân.

Sau khi nghỉ ngơi lấy sức, cũng đến lúc chúng tôi khởi hành.

- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Tôi chọn một đêm khuya yên bình.

Ngửa đầu nhìn lên trời, dòng sông đen ngòm kia vẫn đang chảy êm dịu, chín mặt trăng và vô vàn vì sao trên trời quay cuồng theo bọt sóng, trôi tới trôi lui. ( truyện trên app T Y T )

Vừa kỳ dị, nhưng cũng vừa lộng lẫy khó tả!

Bốn người chúng tôi đi lên miếu thần trên núi. Còn chưa tới nơi, chúng tôi đã nhìn thấy ma trơi thấp thoáng trong khu rừng.

Đó là đèn xương khô trong tay Diêm La Rước Đèn!

Hiển nhiên mọi người trong phòng livestream cũng nhìn thấy.

[Tèo rồi! Mới tới đã gặp Tà Thần, phen này chết chắc, chết chắc!]

[Đừng nói newbie lại kéo lũ tới nhấn chìm núi, gọi sét tới đánh mình nữa nhé?]

[Lần này không làm vậy được đâu! Mấy ông xem đi, nguyên một bầy!]

[Á á á á! Mọi người nhìn kìa! Nhiều Diêm La Rước Đèn quá!]

[Trời đựu! Cái quần què gì đây! Không phải Diêm La Rước Đèn là Tà Thần à? Ở đâu ra một đống thế này!]

[Đã vượt qua khả năng hiểu biết của tôi rồi, không lẽ Tà Thần cũng bán sỉ hả?]

Đúng vậy.

Trong rừng không chỉ có một đốm ma trơi đang bốc cháy, mà dày đặc, đếm không hết.

Tiếng ngâm nga lại vang lên...

- Càn quyết... - Tôi híp mắt lại, nhìn chằm chằm biển ma trơi trong rừng, niệm chú rõ ràng rành mạch: - Vô Lượng Phục Ma Kiếm!

Vút...

Vô số thanh kiếm đen tuyền lao đi!

Chúng đồng loạt đâm thẳng về bầy Diêm La Rước Đèn đông như kiến cỏ kia.

- Ly quyết! Nghiệp Hỏa Thiêu Đốt!

Vèo một cái, lại có thêm mấy chục lá bùa đỏ khổng lồ bay ra!

Mỗi một lá bùa đều nhấp nháy ánh đỏ, đồng loạt bay về phía Diêm La Rước Đèn, sau đó bùng lên ngọn lửa hừng hực.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Còn lâu mới đủ được!

Tôi lại giơ tay bấm quyết: - Lửa Phượng Hoàng!

Tiếng phượng hoàng vang vọng khắp đất trời, phượng hoàng rực rỡ xuất hiện giữa hư không, vỗ cánh về phía Diêm La Rước Đèn, phun ra ngọn lửa mãnh liệt!

Sau một chuỗi chiêu thức, chỉ trong thoáng chốc, trên núi thần đã chìm trong biển lửa cuồn cuộn, đám Diêm La còn chưa kịp ra tay đã bị đốt cháy thành tro hết rồi.

Trương Tam và Đoan Mộc Thanh đều há hốc mồm: "?"

Trong phần bình luận lại càng xôn xao hơn.

[...]

[!]

[Ôi mắt tôi! Tôi mới thấy cái gì vậy nè!]

[Cô ta là người hay quỷ vậy? Á á á ai tới trả lời giúp tôi đi? Đây là chuyện mà con người làm được sao?]

[Ôi mẹ ơi, lần này tôi thấy mình điên thật rồi! Đây là chuyện vừa xảy ra thật hả?]

[Ye ye ye, cuối cùng Ái Thần nhà em cũng làm một cú cho người đời trầm trồ!]

[Hu hu hu cuối cùng cũng tới cảnh này! Cả buổi tôi không dám hó hé gì, vừa khen Ái Thần là bị chửi, hu hu hu...]

Nhưng tới đây vẫn chưa kết thúc.

Vì tôi biết vị thần thật sự đang chờ chúng tôi ở đó. 

Là nơi đó... Là pho tượng thần cao ngất tận trời mây trong tòa miếu thần khổng lồ kia. 

- Đi thôi! - Tôi quay đầu nói với những người đi theo mình: - Chúng ta không còn đường lui nữa rồi.

Không thể chạy đi, vì quanh đi quẩn lại Thần vẫn sẽ tìm chúng tôi. Mà một khi đã vậy, tôi quyết định sẽ đối mặt!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play