Tôi và Đoàn Ngọc Trác học được thói rình coi. Trời nắng chang chang, chúng tôi mỗi người cầm một nhánh cây, nhích từ từ tới trước cửa phòng phu nhân một cách lộ liễu, sau đó chọc thủng cửa sổ giấy, nhìn lén bên trong.
Người xem livestream kích động:
[Chính là lúc này! Giờ mùi hằng ngày phu nhân đều chui rúc trong phòng không ra ngoài.]
[Đúng đúng, cho dù phu nhân Tri phủ mời bà ta đi ngắm hoa, bà ta cũng viện cớ không đi.]
[Tui nôn lắm rồi, mau cho tui thấy bà ta trốn trong phòng làm gì đi!]
Phu nhân canh tuyết yến xong, đang ngồi trang điểm trước gương, tóc đen như thác nước, mắt ngọc mày ngài, tuy đã 35, 36 nhưng trên mặt không có một nếp nhăn nào. 
Bỗng nhiên bà ta ôm mặt bật khóc, khóc một hồi lại ôm đầu rên rỉ đau đớn. Bà ta đứng dậy, lảo đảo vén màn lụa lên rồi ngã nhào xuống giường. Màn lụa tầng tầng lớp lớp, chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy một bóng người co ro đau đớn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play