“Ọe… ọe…” Cố Yển thò nửa người ra khỏi cửa xe, đầu gục xuống bên cạnh bánh xe, nôn đến trời đất quay cuồng. Tiểu Tây cầm một cốc nước, cố gắng đứng ngoài phạm vi nôn mửa của Cố Yển, thật sự không thể nào ghét bỏ hơn được nữa.
"Nước…" Cố Yển yếu ớt quơ quào trong không trung, muốn dùng nước để làm dịu cổ họng đang bị bỏng rát vì nôn mửa. Tiểu Tây cẩn thận tránh đám nôn dưới đất, vòng lại gần, duỗi cánh tay dài ra mới đưa được cốc nước đến tay Cố Yển.
Cố Yển: “…”
Đợi đến khi cậu về nhà mình, cậu nhất định, nhất định sẽ tống Tiểu Tây làm khổ sai cho nhà cậu, thật đúng là quá quắt! Đột nhiên cậu hiểu được tâm trạng của những nhân vật chính khi bị người khác khinh thường và trở nên hắc hóa. Bây giờ cậu cũng rất muốn hắc hóa ngay và luôn! Tại sao cậu lại nôn đến cỡ này? Là vì tên Tiểu Tây không có bằng lái đó lái xe như lái máy bay vậy! Chạy xe mà cái bánh cứ như thể bay khỏi mặt đất, khiến cậu bị xóc đến say xe! Mà thôi, cũng một phần là do cơ thể cậu quá yếu, thể chất quá kém, nếu không cũng sẽ không bị xóc đến nôn ra như thế này, quả nhiên việc giảm cân và rèn luyện là điều tất yếu.
Thực ra, với tư cách là một pháp sư, Cố Yển hoàn toàn có thể tự chữa trị cho mình, chỉ tiếc là hiện tại cậu bị chóng mặt do xóc nảy, nếu sử dụng tinh thần lực quá mức, cổ họng bị bỏng rát vì nôn mửa có thể chữa khỏi nhưng đầu sẽ càng choáng váng hơn, nôn còn nhiều hơn. Còn về tên học đồ ma pháp cấp 5 trong truyền thuyết Tiểu Tây kia thì thôi bỏ đi, cấp bậc của nó quá thấp, việc sử dụng ma pháp vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn giao tiếp với các nguyên tố mà thôi.
Đột nhiên cậu cảm thấy ma pháp chẳng có gì hay ho, có chút muốn học võ kỹ, chắc chắn là vì bị xóc đến lú lẫn rồi. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Mới ra khỏi thành chưa được nửa ngày, Cố Yển đã chịu không nổi, dừng xe ngựa bên đường, tựa vào gốc cây để nghỉ ngơi, đợi đến khi cảm thấy thoải mái hơn rồi mới đi tiếp. Đến lúc đó, cậu nhất định phải bảo Tiểu Tây lái xe chậm lại, bọn họ đã chạy trốn từ sớm, có thừa thời gian, hoàn toàn không cần phải vội. Hơn nữa bây giờ khác với một tháng trước, thời gian đã bước vào mùa xuân, cỏ non bắt đầu nhú lên, cây cối cũng đã đâm chồi nảy lộc, dù gió xuân còn hơi lạnh nhưng với một người có lớp mỡ giữ nhiệt dày như cậu thì nhiệt độ này thật sự là vừa vặn, cứ từ từ đi đến đích, coi như là du lịch thì tốt biết bao.
Lương khô mang theo trên xe không nhiều, với tốc độ mà Cố Yển yêu cầu thì ít nhất phải mất năm ngày mới đến điểm tiếp tế tiếp theo. Để không bị đói, Tiểu Tây chạy đi săn chút đồ ăn, còn thiếu thành chủ… Cậu đang giảm cân mà ha?
Cố Yển đã chẳng còn sức nói gì với tên tùy tùng này nữa, xoa xoa cái bụng trống rỗng rồi nhắm mắt lại, tưởng tượng bản thân sau khi khổ cực giảm cân trở thành một soái ca cao 1m85, nặng 75kg, có cơ bụng sáu múi, rồi tán tỉnh một mỹ nam dị giới, tránh xa tên nam chính điên khùng, sống cuộc đời hạnh phúc.
Đáng tiếc, lý tưởng thì đủ đầy nhưng thực tế lại khắc nghiệt. Cố Yển nghe thấy tiếng bước chân, tưởng rằng Tiểu Tây đã mang đồ ăn về, định xin một miếng thịt (cả tháng trời không được ăn thịt, thèm chảy cả nước miếng), kết quả vừa mở mắt ra, khuôn mặt xấu xí đến mức hủy diệt trời đất của nam thần thời kỳ đầu đã đập vào mắt cậu.
Cố Yển: “…Ọe…”
Sơ Hàn và Hạ Mạt: “…”
“Anh, anh ấy ói rồi.” Hạ Mạt kéo tay áo của Sơ Hàn: "Ủa mình thối lắm hay sao mà ảnh ói vậy? Rõ ràng là vừa tắm và giặt quần áo ở ngoài thành mà…”
Nước mắt của Cố Yển sắp trào ra tới nơi rồi, cậu vừa thấy nam chính đã nôn ngay lắp lự, thế đã đủ thảm rồi, Hạ Mạt ơi Hạ Mạt, em đừng thêm dầu vào lửa nữa được không? Chẳng lẽ đây chính là truyền thuyết về "Thiên nhiên hắc"? Em sẽ hại chết anh mất, em mà như thế nữa thì anh sẽ hối hận vì đã cứu em đấy.
Cậu rất không muốn nôn, nhưng dạ dày co thắt mạnh mẽ khiến cậu không thể kiềm chế được, đến cả mật cũng nôn ra. Sau một trận co thắt, Cố Yển yếu ớt nằm rạp xuống đất, đất ẩm ướt của mùa xuân làm bẩn bộ quần áo cồng kềnh của cậu, trên người còn có mấy vết bẩn nghi là từ nôn mửa mà ra, giờ cậu muốn bao nhiêu thảm hại là có bấy nhiêu. Cố Yển rất muốn khóc, nam thần à, anh xem, bây giờ nhìn tôi còn thảm hơn anh lúc trước nữa, nên anh đừng hắc hóa có được không? Cho dù có hắc hóa thì cũng coi tôi là kẻ đáng thương được rồi, chứ đừng coi tôi là thiếu thành chủ cao cao tại thượng được không?
“Hạ Mạt, đừng nói như vậy." Giọng của Sơ Hàn vẫn khàn khàn khó nghe: "Là do cơ thể thiếu thành chủ không khỏe.”
Vừa nói, hắn vừa cố sức đỡ Cố Yển dậy, quỳ xuống đất, để đầu của Cố Yển gối lên đùi mình. Đúng như Hạ Mạt đã nói, bọn họ vừa mới tắm rửa, không còn mùi hôi như khi còn ở trong ổ ăn mày nữa, ngược lại, xung quanh Cố Yển đang nôn mửa hôi hám là một mùi hương cỏ cây đặc trưng của nước sông mùa xuân, khiến cậu cảm thấy rất dễ chịu.
Đột nhiên thấy cảm động thì phải làm sao đây?
Sơ Hàn lấy một chiếc khăn ướt ra, nhẹ nhàng lau mặt cho Cố Yển, sau đó đút cho cậu một ngụm nước ấm, khiến Cố Yển thoải mái hơn nhiều. Mở đôi mắt sưng húp, ánh mắt của Cố Yển rơi vào chiếc bình nước trong tay Sơ Hàn, chẳng trách là nước ấm, chắc hẳn là chuẩn bị cho Hạ Mạt đang không khỏe rồi.
Thấy Cố Yển đã hơi khỏe hơn, Sơ Hàn nói với Hạ Mạt: "Anh đi tìm chút đồ ăn, em chăm sóc thiếu thành chủ một lát nhé.”
“Cố… Cố Yển…” Những ngón tay mũm mĩm túm lấy chiếc áo rách rưới của Sơ Hàn, Cố Yển cố gắng cất lời.
Sơ Hàn ngẩn ra một lúc, rồi lập tức mỉm cười, mặc dù khuôn mặt đầy sẹo bỏng ấy cười lên có thể khiến người ta gặp ác mộng, nhưng độ cong của đôi mắt vẫn rất đẹp: “Thiếu… Cố Yển, cậu đúng là quý tộc dễ gần nhất mà tôi từng gặp.”
Không dễ gần không được đâu, dễ gần còn có khả năng bị chém chết, nếu mà kiêu ngạo, chẳng phải sẽ bị cho ăn hành đến ngỏm luôn sao. Cố Yển nhìn vào đôi mắt tràn đầy hy vọng và quyết tâm của nam chính, đột nhiên có cảm giác muốn quay về chém tác giả một nhát. Tác giả à, sao tác giả lại bỏ mặc kệ đời vậy, biến một nam thần thánh phụ xán lạn thế này thành một con mực đen tối, hoàn toàn không cân nhắc đến đồng chí nào xuyên vào sách, đúng là không có tình đồng bào mà.
Sơ Hàn thu xếp ổn thỏa cho Cố Yển, rồi định đứng dậy đi tìm đồ ăn, lúc này Tiểu Tây đang cầm một cái đùi gà nướng, mặt mũi bóng nhẫy dầu mỡ quay trở lại, rõ ràng là chẳng mang đồ ăn gì về cho Cố Yển cả.
Cố Yển nắm lấy ống tay áo của Sơ Hàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không cần tìm đồ ăn cho tôi, dù sao tôi cũng đang giảm cân. Trên xe có lương khô, còn có nồi, nấu một chút thì vẫn có thể ăn nóng. Hai người cũng chưa ăn gì đúng không, chúng ta cùng ăn. Còn về Tiểu Tây…”
Đôi mắt sưng húp cố gắng lộ ra vẻ lạnh lùng lướt qua Tiểu Tây: “Tôi nghĩ với thân thủ của nó, cả chặng đường này nó cũng không cần tôi chuẩn bị đồ ăn cho đâu.”
Chiếc xương đùi gà trong tay Tiểu Tây rơi xuống đất, nó cũng không còn ghét bỏ Cố Yển nôn mửa tứ tung nữa, khóc lóc nhào tới bên Cố Yển, nước mắt rơi lã chã nói: “Thiếu thành chủ, cậu không thể như vậy được, không thể không quan tâm đến sống chết của Tiểu Tây trung thành với cậu như vậy! Thiếu thành chủ!”
Để thể hiện nỗi đau trong lòng, nó còn dùng nắm đấm đập mạnh xuống đất, ủa? Sao mặt đất lại mềm như vậy?
“…Ọe…” Dạ dày của Cố Yển dưới cú đánh vô tình của Tiểu Tây lập tức không chịu nổi nữa, cậu cố gắng ngẩng đầu lên, nôn hết lên mặt Tiểu Tây, cuối cùng cũng yên tâm ngất xỉu. Trước khi bất tỉnh, cậu nhìn thấy biểu cảm đau khổ của Tiểu Tây, tâm hồn đang tổn thương của cậu đã được an ủi phần nào.
Khi tỉnh lại thì trời đã xế chiều, Cố Yển bị đánh thức bởi mùi thơm phưng phức, ngay lập tức cảm nhận được có ai đó đỡ cậu dậy, thành thạo đút cho cậu một thìa cháo, hoàn toàn là kiểu đút trong sáng. Mở mắt ra, cậu thấy một khuôn mặt xấu xí không biết biểu cảm thế nào và ánh mắt đầy lo lắng, thấy Cố Yển mở mắt, giọng khàn khàn của người đó cũng lộ ra chút vui mừng: “Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi.”
Cố Yển yếu ớt, trong lòng tràn đầy cảm kích, chỉ thiếu chút nữa là ôm lấy nam chính nói một câu “anh em tốt”! Nhưng ngay sau đó, cậu liền nhớ đến tên đàn em bị nam chính hại chết trong truyện, gia thế đàn em đó rất hiển hách, tuy có chút kiêu ngạo nhưng lại rất ngưỡng mộ nam chính, khi học ở Học viện đã chăm sóc nam chính rất nhiều. Hai người từng cùng nhau trải qua hoạn nạn, đàn em bị thương, nam chính liền chăm sóc ngày đêm không ngừng nghỉ, vô cùng lo lắng và quan tâm đến người đàn em đó. Nhưng sau khi nam chính hắc hóa, đàn em lại trở thành pháo hôi để đối phó với gia tộc mình dưới sự sắp đặt của nam chính. Lý do là, ba nợ con trả, ba của đàn em cũng là một trong những kẻ thù đã hại chết gia đình nam chính năm xưa.
Mặc dù đã kiểm tra nhiều lần, chắc chắn rằng Cố Thần không liên quan gì đến cái chết của ba mẹ nam chính, nhưng nghĩ đến những gì nam chính đã trải qua ở thành Trần Hy và mức độ điên rồ của nam chính, Cố Yển vẫn không tự chủ được mà run rẩy cái thân đầy thịt của mình. Nam chính càng xán lạn, càng là nam thần, càng đối xử tốt với cậu, cậu càng sợ. Nam chính nhà người ta đều hại đối thủ, còn nam chính nhà cậu lại chuyên tâm hại đồng đội, trăm năm bất biến.
“Cậu… lạnh à?” Cảm nhận được thân thể nóng hổi đang run rẩy, ngay cả mỡ cũng run lên, Sơ Hàn rất nghi hoặc, chuyện này thật sự quá mâu thuẫn. Hắn cố gắng kéo Cố Yển vào lồng ngực gầy gò của mình, cố gắng truyền nhiệt độ nóng nhất từ ngực mình cho Cố Yển. Đồng thời động tác đút cháo cũng không ngừng, kiên nhẫn đút từng thìa cháo.
“Không… Không có.” Cố Yển lắc đầu mạnh, không để lại dấu vết mà chui ra khỏi lòng nam chính, ai ngờ lại bị Sơ Hàn kéo lại, còn bị đút từng thìa cháo, thật sự là rất rối rắm.
Một bát cháo đặc sánh dễ tiêu hóa được đút hết rất nhanh, Sơ Hàn đưa bát cho Hạ Mạt, ra hiệu nhóc ấy đi múc thêm một bát nữa. Cố Yển xoa bụng, lắc đầu kiên quyết nói: “Không cần đâu, hôm nay tôi ăn còn nhiều hơn bình thường rồi, tôi là một người đàn ông có ý chí kiên cường, quyết tâm giảm cân một vạn năm không thể lay chuyển!”
“Thiếu thành chủ đúng là một dũng sĩ!” Tiểu Tây nhân cơ hội chen vào nịnh nọt.
“...Cậu… cút càng xa càng tốt.” Cố Yển yếu ớt đá Tiểu Tây một cái, không có người hầu nào như thế, cũng không hiểu tại sao Ngọc Uyển Nhu lại muốn nó chăm sóc mình, còn đặc biệt yên tâm để nó hộ tống cậu đi, đợi đến khi về nhà cậu, cậu nhất định sẽ sa thải nó!
Tiểu Tây sờ mũi, ngượng ngùng đi ra xa một chút. Cậu sờ bụng, nuốt nước bọt trước nồi cháo nóng hổi. Bây giờ là mùa xuân, thú săn dễ bắt, nhưng ăn thú rừng mãi thì cái bụng của cậu sẽ không chịu nổi.
Sơ Hàn liếc nhìn Tiểu Tây, có chút không hài lòng với nó. Cố Yển là người thế nào hắn rất rõ, cậu là người có tâm địa lương thiện, tính tình lại tốt, nếu không có cậu, có lẽ hắn và Hạ Mạt đã sớm bị đám ăn mày đó hại chết rồi. Nghĩ đến chuyện Hạ Mạt bị đám ăn mày ném ra ngoài và bị chết cóng khi mình đi cầu cứu khắp nơi, nếu Cố Yển đến muộn một bước, có lẽ…
Nắm chặt tay, Sơ Hàn nhìn về phía Hạ Mạt, thấy Hạ Mạt ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng đã có quyết định.
“Thiếu… Cố Yển, cậu rời khỏi thành Thần Hy là định đi đâu? Chúng tôi đang đi tìm anh trai của Hạ Mạt, nếu tiện đường thì bọn tôi có thể đưa cậu đi một đoạn. Đừng nhìn tôi thế này mà coi thường, tôi lái xe ngựa vừa nhanh vừa êm, tuyệt đối không khiến cậu say xe. Nhưng có thể cho Hạ Mạt ngồi ngoài xe được không? Sức khỏe em ấy không tốt, không thể đi bộ quá lâu được.”
Cố Yển cố gắng nghĩ ngợi, cậu nhớ rằng anh trai Hạ Ngự Phong của Hạ Mạt là phó đoàn trưởng của đoàn lính đánh thuê Huyết Thứ, mà đoàn lính đánh thuê Huyết Thứ là doanh nghiệp chủ chốt của thành Võ giả Thừa An… Khụ khụ, mặc dù Hạ Mạt còn nhỏ nhưng chắc hẳn nhóc ấy vẫn có ký ức về đoàn lính đánh thuê này, vì vậy nơi đầu tiên bọn họ muốn đến chắc chắn là thành Thừa An. Còn trong nguyên tác, nam chính cũng lặn lội đường xá đến đó, kết giao với Hạ Ngự Phong, dưới sự giúp đỡ của Hạ Ngự Phong mà khôi phục dung mạo, đồng thời được đề cử vào Học viện Kinh đô tu luyện.
Còn cậu của Cố Yển là Ngọc Hành thì rất thích du ngoạn khắp đại lục, một tháng trước đã viết thư cho em gái của mình rằng ông ấy định cư trú tại thành Thừa An một thời gian…
“Bây giờ tôi đang muốn đến thành Ma Pháp Cực Địa tu luyện ma pháp để chuẩn bị cho việc vào Học viện Ma Võ Kinh đô.” Cố Yển vừa nghiến răng nghiến lợi lườm Tiểu Tây, vừa tùy tiện chọn một hướng ngược với thành Thừa An.
Ai ngờ nam chính lại không hề do dự mà gật đầu nói: “Đúng lúc chúng tôi cũng muốn đến đó, tiện đường.”
Cố Yển: “…”
Tiện đường cái quần đùi! Anh định đưa tôi đi đâu? Đưa đến thành Cực Địa rồi tôi lại phải đưa anh về thành Thừa An à? Chẳng lẽ anh không thấy bé Hạ Mạt không biết giấu diếm đang nhíu mày sao? Thằng nhỏ vừa mới khỏi bệnh mà đã hành hạ kiểu vậy thì làm sao mà thằng nhỏ chịu nổi? Hơn nữa thành Cực Địa nằm ở phía Bắc, một năm chỉ có hai tháng không phải là mùa đông, cậu vừa mới thoát khỏi mùa đông, bây giờ không muốn phải chịu lạnh thêm nữa.
“...Xin lỗi, tôi đã nói dối, thực ra tôi muốn đến thành Thừa An...” Trước thực tế, Cố Yển chỉ còn cách cúi đầu nhận tội.
Còn Sơ Hàn thì nhìn chằm chằm vào Cố Yển, trong mắt đầy sự thất vọng, như thể vừa mới thấy thế giới này tràn đầy ánh sáng và tình yêu, sau đó lại lập tức bị người ta chưởng một cái cho trở về nguyên hình.
Cố Yển nhận ra, mình đúng là tự chuốc họa vào thân.