Lệ Thâm nhìn tờ giấy nhớ đã phai màu, khóe môi hơi nâng lên một chút.
Lúc đó anh nghĩ chỉ cần hai người yêu nhau thì uống nước lã cũng đủ no, nhưng bây giờ anh còn cam tâm tình nguyện cùng Dư Vãn chen chúc trong một căn phòng nhỏ ăn mì gói không? Không thể. Anh không thể chịu đựng được việc Dư Vãn đi theo mình mà phải sống mệt mỏi như vậy. 
Trúc Can hỏi anh có nghĩ đến việc theo đuổi lại Dư Vãn không, giây phút anh nhìn thấy trong nhà cô treo một chiếc áo sơ mi nam, anh biết bản thân mình muốn. Nhập ngũ hai năm, anh luôn canh cánh trong lòng về lý do Dư Vãn chia tay mình, anh đã dùng đủ mọi cách ép buộc bản thân quên đi chuyện đó.
Nhưng anh không làm được.
Nửa năm nay gặp lại Dư Vãn, Lệ Thâm lần lượt làm ra những chuyện khiến chính bản thân cảm thấy nực cười, mỗi lần anh đều tự hỏi bản thân tại sao lại không có tiền đồ như vậy, nhưng sau đó vẫn cứ tiếp tục làm.
Lệ Thâm không muốn sống như vậy nữa, chuyện chia tay đã qua từ rất lâu rồi, anh không muốn bị nó làm bản thân mệt mỏi, nếu như không quên được, vậy thì nghe theo trái tim đi.
Lệ Thâm ôm đàn ghi ta, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên dây đàn, gảy khúc nhạc dạo của ca khúc “Lily”. Lệ Lệ nghe thấy âm thanh trong phòng liền chạy tới, Lệ Thâm nhìn thấy nó, khóe môi hơi mỉm cười.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play