Editor: Lập Lòe
Cố Thu cũng yên tâm hơn, trao đổi với dì Lương về thời gian làm việc, thống nhất rằng mỗi ngày sẽ bắt đầu làm việc từ sáu giờ sáng, kết thúc lúc tám giờ tối. Trong thời gian rảnh, nếu không có việc gì, bà có thể về phòng nghỉ ngơi. Ngoài ra, buổi trưa có ba giờ nghỉ cố định.
Bữa trưa và bữa tối sẽ ăn cùng hai người già, còn bữa sáng và đồ ăn vặt thì do Cố Thu cung cấp, bà ấy muốn gì cũng được, miễn là Cố Thu có sẵn.
Trái cây cũng vậy, miễn là Cố Thu có, sẽ được cung cấp định kỳ và không giới hạn số lượng, nếu thiếu vật dụng sinh hoạt, cô cũng có thể hỗ trợ, xem như phúc lợi bổ sung.
Khi tiễn Trang Tuyết Lân, dì Lương mỉm cười nói: “Có tôi ở đây, cậu cứ yên tâm. Tiểu Cố là một đứa trẻ tốt, hai cụ cũng hiền lành, nơi này lại yên bình. Hằng ngày tôi còn có thể đi dạo trong khu, bây giờ tìm đâu ra chỗ tốt như vậy, tôi coi như là đang an hưởng tuổi già rồi.”
Trang Tuyết Lân im lặng gật đầu, đưa cho dì Lương một thẻ cung cấp nước: “Nhớ mỗi tuần đến Cục cấp nước nhận nước. Nếu gặp rắc rối thì gọi cho tôi, hoặc tìm Cố Thu, cô ấy sẽ không bỏ mặc dì đâu.”
Dì Lương rưng rưng gật đầu. Đứa trẻ năm nào từng im lặng, lạnh lùng với tất cả mọi người giờ cũng biết quan tâm người khác. Lần này nếu không phải vì anh đích thân lái trực thăng đến đưa bà ra khỏi trại tị nạn hỗn loạn kia, bà không biết mình còn có thể cầm cự được bao lâu nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play