Ôn Tư Nguyệt, người bị bỏ mặc từ nãy, bỗng đứng bật dậy. Nghe thấy họ nói định ra ngoài, cô ta ngay lập tức tỉnh táo lại: "Hai người định đi sao?"
Hai người không đáp lại, chỉ bước vào phòng. Ôn Tư Nguyệt nhớ đến việc bên ngoài đầy những zombie ăn thịt người, lập tức hoảng sợ.
Cô ta hét lớn sau lưng họ: "Không được! Hai người không thể bỏ rơi tôi, nếu đi cũng phải mang tôi theo."
Mục Tử Ca đứng chặn ở cửa phòng, ngăn cô ta lại: "Cô có gan thì đi theo, chúng tôi không cản. Nhưng nói trước, chúng tôi sẽ không lo cho sống c.h.ế.t của cô đâu."
Cô nói thẳng, không còn kiên nhẫn đóng kịch với cô ta nữa.
Ôn Tư Nguyệt bắt đầu trách móc: "Mục Tử Ca, cô quá lạnh lùng rồi. Cô không lo cho tôi cũng đành, nhưng còn Nhược Phong bên cạnh cô thì sao? Hai người cũng từng ăn chung vài bữa cơm mà!"
Nói xong, ánh mắt cô ta hiện rõ vẻ thách thức, lòng tự đắc khi nhìn thấy biểu hiện khó chịu của Mục Tử Ca.
Chỉ mới nghe tên một người đàn ông lạ, Mục Tử Ca đã cảm thấy lạnh sống lưng, cô vội đóng cửa phòng lại.
Mối thù với cô nàng “trà xanh” này xem như chính thức kết từ đây!
"Ăn chung vài bữa cơm sao?" Lãnh Thần Dực tiến tới, ép cô vào tường, một tay chống lên tường ngay bên cạnh đầu cô, gương mặt điển trai áp sát lại gần.
Mộc Tử Ca bị dồn vào tường.
Cuối cùng cũng hiểu cảm giác ngồi yên mà tai họa vẫn giáng xuống. Cô chịu áp lực vô hình, nhanh chóng giải thích: "Chỉ là hàng xóm thôi. Không... không có gì khác."
Chính cô cũng không nhớ rõ đã ăn bao nhiêu bữa, làm sao mà giải thích nổi!
"Thật sao? Em lén lút ăn chung với người đàn ông khác sau lưng anh? Còn dùng tiền của anh để nuôi trai trẻ?"
Anh nhìn cô đầy bực tức, cái dáng vẻ chột dạ bất an của cô càng khiến anh nổi giận hơn.
Nuôi trai trẻ? Mục Tử Ca nghe mà thấy đầu óc quay cuồng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Cô vội vàng bịa chuyện: "Làm gì có chuyện đó, bọn họ đâu đẹp trai bằng anh. Chắc do... do em ngại từ chối thôi, dù sao cũng là hàng xóm mà."
Đúng, chính là vậy!
"Ngại sao? Vậy mà vừa rồi em từ chối thẳng thừng anh, chẳng có chút ngại ngùng nào cả."
Lãnh Thần Dực suýt thì tin vào lời nói dối của cô. Cô đúng là không biết nói dối, không có chuẩn bị gì cả.
Mục Tử Ca cảm thấy vô cùng ấm ức. Cô không phải diễn viên, đâu thể cứ giả vờ yếu đuối mãi được. Thế này thì chẳng phải hình tượng đã sụp đổ hoàn toàn rồi sao!
"Anh tin lời cô ta đến vậy, chi bằng chúng ta chia tay, anh đi với cô ta luôn đi."
Cô cảm thấy uất ức, bật thốt ra lời này. Nhưng ngay khi nói xong, cô liền hối hận, ngẩng đầu nhìn gương mặt u ám của anh.
Chia tay sao?
Lãnh Thần Dực lúc này chẳng khác gì một mãnh thú bị chọc giận, chỉ muốn nuốt chửng cô.
Anh ghé sát tai cô, giọng nói khàn đặc lạnh lẽo vang lên: "Mục Tử Ca, em nói lại câu vừa rồi cho anh nghe."
Mục Tử Ca run rẩy, thân thể lập tức mềm nhũn, quay mặt đi: "Em... em không nói gì cả."
Anh đã áp sát môi vào tai cô: "Không nói gì sao?"
Mục Tử Ca hít sâu một hơi, bất ngờ giơ tay ôm lấy khuôn mặt điển trai của anh, ngẩng cằm lên, chủ động hôn lên đôi môi lạnh lẽo của anh.
Động tác còn vụng về, nhưng cô cố gắng chạm nhẹ vào.
Ngay khi định rời đi, anh đã nhanh chóng giữ chặt sau gáy cô, trừng phạt bằng một nụ hôn mãnh liệt.
"Ưm...!"
Mục Tử Ca cố gắng mím môi, không để anh vượt qua tuyến phòng thủ cuối cùng, nhưng ý thức dần trở nên mơ hồ.
Hệ thống thông báo: 【Điểm thiện cảm +5】Tích phân: 11
Mục Tử Ca bị anh hôn đến mức gần như ngạt thở, ngay lúc cô cảm thấy mình sắp ngất đi, may mắn là anh cuối cùng cũng buông tha.
Câu chuyện về người anh hàng xóm xem như đã được gác lại. Khi điểm số tăng lên, mọi cảm giác ấm ức cũng tan biến, cô lập tức vui vẻ giúp anh thu dọn ba lô: “Thần Dực , anh có cần vũ khí không?”
Cô cầm lấy con d.a.o găm nhỏ của mình, hỏi anh một cách khách sáo nhưng thật ra trong lòng lại không muốn đưa cho lắm.
Lãnh Thần Dực nhìn thấu suy nghĩ của cô, cố tình nói: “Được, em đưa đây.”
Dao găm của cô trông rất sắc bén, đúng là một vũ khí tự vệ tốt.
“Anh... anh thật sự muốn lấy à?” Mục Tử Ca nở nụ cười méo xẹo, cảm giác như chính mình đang tự đào hố để chôn mình vậy.
Anh không tiếp tục trêu cô nữa: “Thôi, em giữ mà dùng.”
Thật bất ngờ khi cô lại cất giữ một món vũ khí trong nhà. Ý thức tự bảo vệ của cô cũng không tệ.
Nghe anh nói không cần, Mục Tử Ca thở phào nhẹ nhõm. Ngoài d.a.o găm nhỏ này, cô còn mang theo cả gậy điện tự vệ.