Vừa bước vào trong lớp bảo vệ, Từ Nhiễm mặt đầy tức giận hét lên :

“Tôi và chị chỉ là người dưng nước lã với nhau thôi, hà cớ gì chị phải làm vậy? Nói thật đi, chị làm vậy là có ý gì?”

Chuyện này quá vô lý, mới gặp có ba lần mà đã quan tâm đến cô như vậy, thật kỳ lạ!

“Ha, vì chị có hứng thú với em đó, ngốc ạ.” Câu nói thẳng thừng của chị Táp khiến trán Từ Nhiễm đầy vạch đen, thật sự chẳng biết nói gì.

Điều tồi tệ hơn nữa là, chị Táp cẩn thận kiểm tra vết thương trên tay cô, rồi lấy một lọ thuốc không rõ từ túi quần ra, bôi lên.

Từ Nhiễm theo phản xạ né tránh: “Chị không cần làm mấy việc thừa thãi này đâu, Tử Ca sẽ giúp tôi chữa trị, đây chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.”

“Đây là thuốc chống nhiễm trùng, bị chạm vào bởi châu chấu biến dị sẽ rất ngứa, phu nhân hiện giờ rất bận.”

Chị Táp vừa bôi thuốc vừa kiên nhẫn giải thích.

Nghe vậy, Từ Nhiễm im lặng, đứng yên để mặc chị Táp làm gì thì làm. Dù sao, chị Táp cũng cao trên 1m75, cô không thể thoát được.

Cô nhìn ra ngoài, số lượng châu chấu đang dần giảm đi.

......

Bàn Đinh đứng cạnh A Tá, cảm giác vô cùng an toàn.

Quả cầu lửa của anh ta cực kỳ mạnh mẽ, kết hợp với s.ú.n.g phun lửa của cô, hai người phối hợp không chê vào đâu được, không con châu chấu nào dám lại gần.

“A Tá, anh thật là giỏi.” Bàn Đinh thành thật khen ngợi.

Trực nam nào đó cũng rất thẳng thắn thừa nhận: “cũng rất giỏi, chỉ cần luyện tập thêm một chút nữa thì sẽ sớm đuổi kịp anh thôi.”

Anh nghĩ cô là một người có năng khiếu với dị năng.

Bàn Đinh cười trừ, thật muốn nghe anh khen mình thêm vài câu. Nhưng anh đã nói vậy, chắc là để khích lệ mình rồi. Cô sẽ cố gắng, cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn nữa.

Cô vui vẻ gật đầu!

A Tá tiếp tục lao vào trận chiến.

Hầu hết các dị năng giả trong căn cứ đều tham gia chiến đấu.

Qua cuộc chiến này, mọi người mới hiểu rõ hơn về sức mạnh của từng đội, từ đó có thể dễ dàng điều chỉnh chiến lược hơn.



Hai tiếng sau, sân đã đầy xác châu chấu.

Lãnh Thần Dực đến bên Mục Tử Ca: “Mệt không? Em vào nghỉ ngơi trước đi, để mọi người thu thập tinh hạch.”

Lát nữa anh sẽ để cô tự mình phân chia.

Mục Tử Ca thu lại cây trượng tím, phủi tay: “Không mệt, chỉ là hơi bẩn chút thôi. Em vào trong tắm cái đã.”

“Tối nay chúng ta sẽ tổ chức tiệc ăn mừng.” Anh xoa đầu cô.

Mục Tử Ca vẫy tay, để anh xử lý nốt chuyện còn lại.

Bên ngoài, mùi khét lẹt của xác châu chấu bốc lên thật khó chịu.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ mớ hỗn độn trong sân, mọi người cùng nhau ăn tối. Phân chia xong tinh hạch thì ai về nhà nấy.

Mục Tử Ca trở về phòng, tắm rửa xong thì nằm ngủ lúc nào không hay, chẳng biết Lãnh Trần Dực đến khi nào.

Cho đến nửa đêm!

Người đàn ông ôm cô từ phía sau, giọng khàn khàn bên tai: “Vợ ơi, anh khó chịu quá...!”

Cánh tay anh vòng qua eo cô. Mục Tử Ca chợt mở mắt: “Đợi đã, anh đi cùng em làm việc này trước, xong rồi muốn làm gì thì làm."

Bị đánh thức giữa đêm, cô quyết định tranh thủ lắp đặt hệ thống phòng vệ cho căn cứ luôn.

Mục Tử Ca đã dùng 500 tinh hạch kiếm được từ hôm qua, để đổi lấy một một hệ thống phòng vệ lớn. Chỉ cần lắp đặt trên tường thành là xong.

Nhưng vì ban ngày quá nóng nên phải làm vào ban đêm.

Với hệ thống này, họ không cần phải lo các loài thú biến dị từ trên cao đột kích nữa. Tất nhiên, mỗi lần kích hoạt sẽ tiêu tốn không ít tinh hạch.

 

Giờ đây, mọi sản phẩm công nghệ cao đều cần tinh hạch để duy trì. Tinh hạch giống như một loại năng lượng vạn năng vậy, sau này nó sẽ trở thành nguồn năng lượng cơ bản.

Lãnh Thần Dực còn muốn mè nheo thêm chút nữa nhưng con mèo nhỏ đã thức dậy mặc đồ rồi. Hết cách, anh đành phải nhịn,  nuốt lời vào bụng, ngoan ngoãn đi cùng cô ra ngoài.

Khi đến bức tường cao 5 mét, Mục Tử Ca ngước lên nhìn anh. Dưới ánh đèn đêm, cô nháy mắt vài cái với anh, làm nũng: “Thần Dực, anh bế em lên nhé."

Lãnh Thần Dực cười gian: “Thì ra em thích ở ngoài trời, tuy môi trường không được tốt lắm nhưng anh có thể chiều em.”

Nói rồi, anh bế cô lên, ép cô vào tường: “Thế này phải không?”



Mặc dù giữa đêm không có ai qua lại, nhưng tư thế này có thể tránh cho cô bị lộ hàng, chỉ là lúc làm sẽ hơi khó cho cô một chút.

“Đồ sói già nhà anh, nghĩ gì thế hả? Nhanh đưa em lên tường, em phải lắp đặt hệ thống bảo vệ!”

Mục Tử Ca giận dỗi, trong đầu anh toàn là tinh trùng lên não hay gì, sao động một tí là lại ép cô vào tường rồi.

Thật là khẩu vị nặng!

Lãnh Thần Dực: "..."

Có lẽ vì đói, đầu óc anh hơi lâng lâng. Thấy cô trừng mắt tức giận, bản thân liền biết đã chọc giận vợ yêu của anh rồi.

Không nói hai lời, Lãnh Thần Dực nhanh chóng bế cô lên, nhảy vọt lên đỉnh tường thành.

Mục Tử Ca sau khi lên trên, bắt đầu lắp đặt hệ thống. Cứ cách một đoạn vài chục mét là lại lắp đặt một thiết bị.

Cô đi một vòng quanh tường, dần dần hoàn thành việc lắp đặt các thiết bị phòng vệ.

Về đến nhà, cô đưa điều khiển cho Lãnh Thần Dực, đơn giản giải thích cách sử dụng.

"Cái này giống như điều hòa! Độ bền của lá chắn phụ thuộc vào loại tinh hạch mà anh bỏ vào, anh hiểu chưa?"

Lãnh Thần Dực vô cùng cảm độnganh không hỏi nguồn gốc của những thiết bị này, mà chọn cách tin tưởng cô tuyệt đối.

Anh không hiểu tại sao lại có cảm giác đặc biệt như vậy, nhưng anh biết rằng anh yêu cô rất nhiều. Cảm giác đó thật khó diễn tả.

"Vậy bây giờ... chúng ta có thể rồi chứ?" Anh ôm chặt lấy cô, ánh mắt nóng bỏng.

Dù mới ngủ vài tiếng nhưng anh vẫn rất tỉnh táo, vẫn còn nhiều thời gian trước khi trời sáng.

Mục Tử Ca nhắm mắt, thì thầm: “Oh~ Buồn ngủ quá đi thôi, để mai dậy tính tiếp nhé.”

Tiếng thở đều đặn nhanh chóng vang lên.

Gương mặt điển trai của Lãnh Thần Dực tối sầm.

Vợ yêu ngủ rồi?

Anh thật muốn làm liều, nhưng nghĩ đến việc vợ yêu đã làm việc mệt nhọc cả ngày trời, anh lại không nỡ đánh thức cô.

Chỉ có thể đi tắm nước lạnh để hạ hỏa vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play