Mục Tử Ca nhìn về phía rừng cây gần đó, nói nhỏ với Lục Thiên Lân:
"Thiên Lân, em muốn qua bên kia xem thử một chút."
"Nơi đó cách đây xa quá, không an toàn đâu."
Lục Thiên Lân nhìn về phía bãi cỏ dại cao đến nửa mét, cảm thấy nơi đó tiềm ẩn nhiều nguy hiểm. "Ở đó có thể có dã thú, không đi được."
Anh thật sự không yên tâm khi phải cắm trại qua đêm ở đây, nhưng trời đã nhá nhem tối, họ không có nhiều lựa chọn tốt hơn.
Mục Tử Ca nghe vậy đành từ bỏ ý định, nhưng cô vẫn mơ hồ cảm thấy có gì đó đang di chuyển trong bãi cỏ.
Dù có nguy hiểm, cô nghĩ họ cũng đủ sức đối phó. Dù sao, bầy sói biến dị đã gần như bị tiêu diệt hết, loài thú phổ biến nhất ở vùng hoang dã này cũng chỉ là sói.
"Đội trưởng, lại đây nướng thịt đi!"
Một người vẫy tay gọi. Mọi người đã quây quần quanh đống lửa, chuẩn bị nướng thịt.
Mục Tử Ca nhìn miếng thịt sư tử trên vỉ nướng, không nhịn được mà nuốt nước miếng. Cô chưa từng ăn thịt sư tử bao giờ.
"Muốn ăn rồi đúng không? Ngồi xuống đi, anh sẽ nướng cho em."
Lục Thiên Lân mỉm cười, anh biết rõ cô là một nhóc tỳ ham ăn.
Cô gái nhỏ này thích ăn, yêu ngủ nướng, dáng vẻ rất dễ nuôi. Nếu là trước kia thì không phải là vấn đề lớn.
Chỉ có điều, trong tình hình hiện tại, không phải ai cũng có điều kiện lo cho cô được.
"Như này... có phiền anh quá không?"
Mục Tử Ca cảm thấy có chút ngại ngùng. Rõ ràng hai người chỉ mới quen nhau được vài ngày.
Ánh mắt Lục Thiên Lân nhìn cô, giọng điệu pha chút u oán :
"Trước kia bộ em phiền anh ít chắc?"
Mục Tử Ca nhẹ giọng nói nhỏ: "Vậy nhờ anh nhé."
Hệ thống thông báo: 【Điểm thiện cảm +3】. Tổng tích phân: 11.
Nói xong, cô nhanh chóng chạy đến chiếc bàn phía trước và ngồi xuống.
Một nhóm đàn ông đang vây quanh vỉ nướng, cô cũng không tiện chen vào, chỉ đành ngồi chờ đồ ăn.
Sau khi ăn no nê, Mục Tử Ca cảm thấy cực kỳ thoả mãn. Thịt của thú biến dị ngon hơn cô nghĩ, chỉ tiếc là không có trái cây để giảm bớt độ ngấy.
“Đi thôi, chúng ta về lều nghỉ ngơi.” Lục Thiên Lân không che giấu sự quan tâm đặc biệt dành cho cô.
“Nhưng mà em vừa ăn no, muốn đi dạo cho tiêu cơm.”
Cô cố gắng né tránh ánh mắt anh, chẳng lẽ cô phải ở chung lều với anh sao?
Trước giờ cả hai vẫn giữ khoảng cách, nhưng hôm nay, anh dường như nhiệt tình hơn hẳn, điều này khiến cô hơi căng thẳng.
Ngoài trời vẫn còn nhiều nguy hiểm tiềm tàng, chắc anh sẽ không làm gì cô đâu. Dù sao anh cũng là người đàn ông chính trực.
“Đội trưởng, không cần vội thế đâu. Mới tám giờ tối mà, đêm còn dài lắm.”
Một đồng đội của anh đùa giỡn.
Mục Tử Ca vội kéo tay Lục Thiên Lân: “Chúng ta vào lều đi.”
Ở lại đây cô càng thấy ngại hơn.
Hai người nhanh chóng rời đi.
Vừa kéo khoá lều lại, Lục Thiên Lân liền ôm chặt lấy Mục Tử Ca, ánh mắt chứa đầy tình cảm:
“Tử Ca, em ở bên cạnh anh mãi được không?”
Cô bỗng đơ người ra.
Khi định gật đầu đáp lại, khuôn mặt quyến rũ và tà mị của Lãnh Thần Dực bỗng hiện lên trong tâm trí. Cô hoảng loạn.
Tại sao, tại sao lại nghĩ đến anh ta rồi?
Không thể nào! Cô đâu có hứng thú với những người như anh. Có lẽ chỉ vì nụ hôn đầu bị anh cướp mất mà thôi!
Chắc chắn là vậy.
“Anh... cho em thêm thời gian suy nghĩ được không?”
Mục Tử Ca không muốn quyết định quá vội vàng. Như thế chẳng phải là hành động của tra nữ sao?
Lục Thiên Lân xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Được thôi, anh có việc phải giải quyết, em ngoan ngoãn ở đây, đừng đi lung tung.”
Nói xong, anh quay lưng rời khỏi lều.
Mục Tử Ca lẩm bẩm trong đầu, cô có nên đồng ý không? Dù sao Lục Thiên Lân cũng là một đại lão trong thế giới hậu tận thế. Tình cảm có thể từ từ phát triển mà.
Đúng lúc này, giọng của hệ thống 001 vang lên: 【Trong lòng không vướng bận đàn ông, vung đao tự nhiên nhẹ nhàng.】
Mục Tử Ca bật cười: “001, ngươi đúng là có một kho từ vựng không hề tầm thường.”
Cô không nghĩ ngợi thêm nữa, quyết tâm kiếm điểm tích phân mới là điều quan trọng nhất. Cô mặc kệ bị gọi là “tra nữ” cũng được.
Giọng nói máy móc của 001 vang lên:【Kí chủ , cô vui là được.】
Khi cô đang nằm xuống, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bên ngoài đột nhiên có tiếng người la lớn:
“Có thú biến dị tấn công, mau tập hợp!”
Mục Tử Ca lập tức ngồi bật dậy, nhanh chóng mặc áo khoác và đi giày, sau đó chạy vội ra khỏi lều.
Lục Thiên Lân bước đến gần, khuôn mặt anh đầy nghiêm trọng: “Anh sẽ đưa em lên xe bọc thép trước.”
“Không, em muốn cùng anh chiến đấu cơ.” Ánh mắt cô kiên quyết. Tại sao anh cứ không chịu cho cô tham gia trận chiến vậy? Là ngại cô làm vướng tay vướng chân sao?
“Ngoan, nghe lời anh.”
Giọng anh đầy dịu dàng nhưng cương quyết. Đây không phải trò đùa, cô tham gia sẽ khiến anh phân tâm.
Mục Tử Ca không nhịn được nữa, thẳng thắn thừa nhận: “Em đã là dị năng giả cấp 2 rồi, em sẽ không cản trở anh đâu.”
Lục Thiên Lân vẫn không thay đổi ý định: “Không được, em vẫn chưa có kinh nghiệm chiến đấu.”
Nói xong, anh lập tức bế cô lên, đặt vào trong xe bọc thép.
Trước khi rời đi với khẩu s.ú.n.g trong tay, anh còn không quên nhắc nhở nhiều lần rằng cô phải ở yên trong xe đợi anh.
Cái gì cơ? Dị năng giả cấp 2 mà vẫn bị coi thường ư?
Chẳng lẽ đồng đội của anh đều là cấp 2 trở lên?
Cứ bắt cô ngồi yên trong xe, làm sao cô có kinh nghiệm chiến đấu được chứ?
Mục Tử Ca buồn bã nhìn ra ngoài cửa xe, lòng đầy bất lực.
Khi nhìn thấy bầy rết đen kịt tràn tới, mặt Mộ Tử Ca tái nhợt vì sợ hãi. Từ nhỏ, cô đã rất ám ảnh với những loài nhiều chân như thế này.
Cô thà đối đầu với những con thú biến dị to lớn còn hơn phải chạm trán loài rết kinh tởm này.