Đã năm ngày trôi qua.
Mục Tử Ca cẩn thận đếm lại thời gian kể từ khi cô đến đây.
Lục Thiên Lân và đồng đội đã phải đối đầu với bầy sói biến dị suốt ba ngày liền. Một số người bị thương nặng, nên kế hoạch trở về căn cứ chính đành phải hoãn lại.
Trong khoảng thời gian này, cô đã kiếm được thêm 12 điểm từ việc tiếp xúc với dì Mai và Lục Thiên Lân. Tính cả số điểm trước đó, cô hiện đã có 28 điểm tích phân.
Những ngày ở cùng anh trong phòng trôi qua khá êm đềm, không có sự cố nào xảy ra. Cô luôn ngủ trên ghế sofa, và mỗi lần anh trở về, cô lại giả vờ ngủ say. Nhờ có 001 canh gác, cô mới yên tâm ở lại đây.
“001, nâng cấp dị năng lên cấp 2.” Mục Tử Ca háo hức yêu cầu.
001 giọng máy móc đáp lại: 【Tuân lệnh, kí chủ.】Điểm còn lại: 8.
Sau khi nâng cấp xong, cô liền nằm bò ra cạnh giường, từ không gian cá nhân lấy ra một cuộn kimbap, chậm rãi thưởng thức.
Nhưng vừa mới nhai được vài miếng, cô đã nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa vọng lại. Hoảng hốt, Mục Tử Ca nhanh chóng nhét nốt toàn bộ đồ ăn vào miệng.
Lục Thiên Lân bước vào, thấy cô phồng má, miệng còn vương vài hạt cơm. Anh không kìm được, tiến lại gần, dùng ngón tay khẽ lấy mấy hạt cơm trên mặt cô.
“Thiên Lân, anh về rồi à?” Mục Tử Ca chớp đôi mắt to tròn, ngạc nhiên khi thấy anh bỏ mấy hạt cơm vào miệng mình.
Khuôn mặt cô lập tức ửng hồng, hệt như một đóa hoa hồng phơn phớt màu hường phấn.
Lục Thiên Lân nghiêm túc nếm thử, nhàn nhạt nhận xét: “Mùi vị không tệ.”
Mục Tử Ca: “...”
Thời gian như dừng lại!
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của cô, Lục Thiên Lân cũng không trêu chọc thêm nữa, chỉ dặn dò: “Thu dọn đi, chúng ta chuẩn bị xuất phát về căn cứ chính.”
Cô tò mò hỏi: “Cái đó, căn cứ chính của các anh là ở đâu vậy?”
Anh cũng không giấu diếm: “Ở phía Nam. Em không muốn đi cùng anh sao?”
Ánh mắt Lục Thiên Lân lấp lóe, xác định xem ý nghĩ thật sự của cô bây giờ.
Mục Tử Ca không trả lời câu hỏi của anh, tiếp tục hỏi:
"Thế thành phố S nằm ở khu nào?"
Vừa hỏi xong cô đã hối hận ngay. Là công dân của đế quốc này, sao lại không biết địa lý cơ bản chứ? Thật là thiếu hợp lý.
"Vẫn ở phía Nam." Lục Thiên Lân đáp.
Trong đầu anh thoáng nghi ngờ, cô có phải là kẻ mù đường hay không, hoặc có khi là khách du lịch từ đế quốc nào khác đến đây.
Nhưng nhìn gương mặt nhỏ nhắn đậm chất phương Đông của cô, cùng với ngôn ngữ cô đang sử dụng, không giống người ngoại quốc chút nào.
Tuy chưa nghĩ ra được cô từ đâu đến, nhưng trong lòng anh xác định, dù thế nào thì sau này cô cũng thuộc về anh.
Mục Tử Ca hơi sững người. Cô nhớ rõ Lãnh Thần Dực cũng có kế hoạch đến thành phố S.
Những nhân vật này, như được số mệnh sắp đặt, cứ thế mà chạm mặt nhau.
Nhưng cô không muốn dây vào cốt truyện, cô chỉ muốn tìm một nơi yên bình để phát triển dị năng của bản thân. Nếu có thể, cô sẽ lập một đội nhỏ cùng nhau tung hoành trong mạt thế.
Nếu Lãnh Thần Dực gặp lại cô, chắc chắn anh ta sẽ nuốt chửng cô ngay lập tức.
Không được! Cô không thể đến phía Nam.
Mục Tử Ca có chút khó xử:
"Em... nhà em ở phía Bắc. Ra khỏi vùng hoang dã này, em muốn về thăm nhà một chút."
Lục Thiên Lân lập tức tỏ ra khó chịu, sắc mặt tối sầm lại. Chưa gì mà cô đã muốn rời xa anh sao? Rõ ràng mấy ngày nay cô còn rất gần gũi với anh mà.
"Đi cùng tôi về căn cứ rồi tính tiếp." Anh nhanh chóng khôi phục lại tỉnh táo, chậm rãi đáp.
Dù sao thì họ cũng mới quen nhau được vài ngày, anh cần phải từ từ dỗ dành cô. Khi cô nhận ra sự nguy hiểm bên ngoài, chắc chắn cô sẽ không còn muốn rời đi nữa.
Mục Tử Ca đành tạm thời nhượng bộ:
"Được rồi, em sẽ đi."
...
Tại một biệt thự xa hoa ở thành phố S.
Lãnh Thần Dực ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da thật, khuôn mặt tuấn tú phủ đầy sương lạnh, tỏa ra uy lực mạnh mẽ.
Phía sau anh là hai người đàn ông mặc áo da màu đen, dáng vẻ cao lớn và hùng hổ, trông như những vệ sĩ dày dạn kinh nghiệm.
Từ ngoài cửa, một nhóm người bước vào. Một người đàn ông đi đầu mở lời:
"Lão đại, người phụ nữ mà anh đang tìm, hiện tại vẫn chưa có tin tức gì. Nhưng chúng tôi đã tìm được vài người có nét tương đồng, muốn đưa..."
"Im ngay! Tiếp tục tìm!" Lãnh Thần Dực ngắt lời, ánh mắt sắc lạnh như d.a.o phóng ra.
Đừng có lấy mấy ả phụ nữ tầm thường ra để lừa anh. Anh thật muốn g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ nào tự tiện quyết định thay mình.
Bị ánh mắt lạnh lẽo của Lãnh Thần Dực quét qua, những người xung quanh sợ đến lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm cả áo, suýt nữa tưởng mình bị đóng băng rồi chứ.
Kể từ khi mạt thế bắt đầu, sức mạnh của lão đại ngày càng trở nên đáng sợ hơn.
Mong rằng chị dâu mau chóng trở về!