Mục Tử Ca bước ra khỏi căn tin.
Từ xa, cô nhìn thấy hơn chục người đang tập luyện ở sân, cô mơ hồ đoán được thân phận của người đàn ông đó.
Sự xuất hiện đột ngột của cô chắc chắn sẽ khiến nhiều người cảm thấy thắc mắc.
Một số lính đặc công liếc nhìn về phía cô, ngay lập tức bắt đầu trêu đùa: “Các anh mau nhìn kìa, bên kia có gái xinh!”
Nghe thấy vậy, mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Lục Thiên Lân, với vẻ mặt tuấn tú nhưng nghiêm nghị, lạnh lùng ra lệnh: “Các dị năng giả tiếp tục tập luyện nghiêm túc.”
Nói xong, anh quay người tiến về phía Mục Tử Ca, để lại đằng sau những lời bàn tán xôn xao. Ai nấy đều khao khát muốn tiến lại gần để chào hỏi chị gái xinh đẹp này.
“Xuống đây làm gì?” Giọng anh trầm ấm, vang lên như tiếng đại bác, khiến người ta không khỏi xao xuyến.
Mục Tử Ca ngước lên nhìn anh, hỏi: “Anh tên gì?”
Người như anh chắc chắn không phải là nhân vật phụ tầm thường.
“Lục Thiên Lân.”
Anh vẻ mặt không cảm xúc trả lời, nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ. Cô ấy đang để ý đến mình sao?
Nghe thấy tên anh, cô giật mình. Trong những năm tận thế, Lục Thiên Lân là dị năng giả tinh thần duy nhất có thể đối đầu với Lãnh Thần Dực.
Hơn nữa, anh còn là anh họ của một trong những nam chính trong hậu cung của nữ chính.
Dù không thuộc hậu cung, nhưng anh cũng đã giúp đỡ nữ chính rất nhiều.
Lục Thiên Lân hỏi: “Biết b.ắ.n s.ú.n.g không?”
Mục Tử Ca thành thật lắc đầu: “Không biết.”
Cô chưa có thời gian rèn luyện cơ thể và cũng chưa từng dùng vũ khí tầm xa để tấn công zombie.
Lục Thiên Lân tiến lại gần, nắm lấy tay cô: “Đi theo tôi.”
“Anh... đừng, đừng kéo tôi đi.” Cô muốn rút tay ra, cảm thấy thật khó xử khi có đến mười mấy cặp mắt đang nhìn thẳng về phía họ.
Anh đột ngột dừng lại, đưa khuôn mặt đẹp trai của mình đến gần tai cô, thì thầm: “Hiện giờ cô như một chú cừu non lạc vào giữa bầy sói vậy. Nếu không hợp tác với tôi, cô đoán sẽ thế nào?”
Mục Tử Ca sững người, hiểu ý trong lời nói của anh, nhưng vẫn hỏi lại: “Sẽ... sẽ thế nào?”
“Sẽ bị ăn sạch sành sanh.” Giọng anh đều đều, không phải đang hù doạ cô. Cô không thể tưởng tượng nổi.
Nhóm thanh niên đầy nhiệt huyết đã sống trong môi trường tập luyện khắc nghiệt, buồn chán bao năm, giờ mà thấy gái xinh thì chẳng khác nào bầy sói gặp miếng mồi ngon.
Nếu cô là hoa không có chủ, không thuộc về ai, chắc chắn sẽ gặp rất nhiều phiền phức không cần thiết, bọn họ sẽ không hề kiêng dè gì cả mà tấn công cô trên mọi mặt trận.
Đặc biệt trong thời kỳ tận thế, khi mọi người chỉ nghĩ đến việc tận hưởng từng khoảnh khắc ngắn ngủi, chẳng mấy ai bận tâm đến chuyện tình cảm.
Chỉ nghĩ đến thôi, Mục Tử Ca đã thấy rùng mình. Cô nhanh chóng nắm chặt cánh tay của Lục Thiên Lân: “Vậy... anh cứ nắm tay em đi, Thiên Lân.”
Cô quyết định đánh cược, những ngày tới chỉ có thể trông cậy vào anh mà thôi!
Hệ thống thông báo: 【Điểm thiện cảm +2】Tổng tích phân hiện tại: 13.
Khuôn mặt lạnh lùng như tảng băng vạn năm của Lục Thiên Lân thoáng chấn động khi nghe giọng điệu chuyển biến mềm mại của cô.
Cả hai nhanh chóng tiến vào trung tâm sân tập.
“Cầm lấy súng, tập cùng tôi.”
Lục Thiên Lân bỗng trở nên nghiêm túc. Anh làm vậy vì lo cho sự an toàn của cô. Thời gian không còn nhiều, anh phải tranh thủ huấn luyện cho cô những kỹ năng cơ bản nhất!
Mục Tử Ca cầm khẩu s.ú.n.g trường tập b.ắ.n trong tay, vẻ mặt ngơ ngác.
Cô không biết phải làm sao, khuôn mặt trắng trẻo đáng yêu nhìn anh đầy bối rối: “Làm ơn dạy em với.”
Hệ thống thông báo: 【Điểm thiện cảm +2】Điểm tích phân hiện tại: 15.
Lục Thiên Lân dường như quên mất rằng cô hoàn toàn không biết gì về s.ú.n.g ống.
Anh tiến lại gần, đứng phía sau và tận tay hướng dẫn cô cách bắn. Hai người đứng sát nhau, khiến những người khác ở sân tập không khỏi ghen tị, còn huýt sáo trêu chọc.
“Quả đúng như cậu nói, Tần Dã. Cậu giỏi thật đó.”
Một cậu lính trẻ da ngăm cười nói với nhóm bạn đứng cạnh, mắt không rời khỏi cảnh tượng trước mặt.
Tần Dã cảm thấy có chút chua xót. Mọi điều hay ho đều bị đội trưởng cẫng tay trên. Nhưng điều anh ta thực sự tò mò là: giữa vùng hoang dã này, người phụ nữ đó từ đâu chui ra vậy?
“Tôi mà thoát khỏi chỗ c.h.ế.t chóc này, tìm bạn gái chắc không khó đâu nhỉ?”
Một lính trẻ khác tự an ủi, đáng thương thay anh chàng vẫn còn là cẩu độc thân này.
Một binh lính khác lo lắng: “Tôi chỉ sợ các cô gái ngoài kia đều biến thành zombie ăn thịt người hết rồi, đừng quên chúng ta đã trải qua những gì.”
Không ai muốn nhắc lại những ngày tồi tệ khi dịch bệnh bùng phát.
“Đừng nói mấy chuyện nhụt chí như vậy. Chúng ta là lính đặc công, may mắn hơn người bình thường nhiều.”
Một binh sĩ khác tỏ ra lạc quan. Sống sót trong hoàn cảnh này không có nghĩa là phải đánh mất ý chí.
Tần Dã không tiếp tục tham gia câu chuyện, anh ta tiến về phía Lục Thiên Lân, định kiểm chứng nghi ngờ trong lòng mình.
Khi đến gần, Tần Dã mới nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp của Mục Tử Ca, anh ta lập tức hiện ra vẻ bẽn lẽn của một chàng trai trẻ: “Đội trưởng, cô ấy là...”
“Bạn gái tôi, sao?” Lục Thiên Lân liếc nhìn Tần Dã một cái.
Anh biết rõ tính cách của tên này, chẳng bao giờ chịu yên phận, thậm chí có lúc chính anh còn không thể kiểm soát được.
Mục Tử Ca tập trung cao độ vào việc luyện bắn. Từ việc không trúng mục tiêu, dần dần cô bắt đầu nắm được kỹ thuật và b.ắ.n trúng.
Âm thanh của những viên đạn b.ắ.n ra khiến cô hoàn toàn chìm đắm, không còn để ý đến cuộc trò chuyện xung quanh.
Kể từ khi có dị năng, thể chất của cô đã cải thiện đáng kể. Có lẽ cô cũng có thiên phú về việc này.
Mặc dù trước khi xuyên không, cô là một “trạch nữ chính hiệu” chỉ ngồi chơi game và đọc sách, nhưng mỗi khi nghiêm túc học hỏi điều gì, cô đều có thể đạt được kết quả rất tốt.
Khi liên tục b.ắ.n trúng hồng tâm, Mục Tử Ca mỉm cười rạng rỡ, quay lại nhìn Lục Thiên Lân: “Thiên Lân, anh thấy không? Em...”
Lúc đó cô mới nhận ra có một chàng trai khác đứng đó, mặc đồng phục huấn luyện màu đen, trông khá điển trai.