Dù không nhìn ra ngoài, cô vẫn biết rõ chuyện gì đang diễn ra. Nhìn thấy người của mình bị người khác đụng chạm thế này, cảm giác khó chịu dâng trào.
Cô thật sự thất vọng về Lãnh Thần Dực. Rõ là vừa mới ôm cô đây thôi, giờ đã vội vàng đi đỡ người khác. Thật khó mà chấp nhận.
Sau khi tiêu diệt mèo đột biến, Hàn Nhược Phong nhanh chóng đỡ Lý Hân Nhụy vào cửa hàng tiện lợi.
Sau khi hỏi han vài câu, anh ta quay lại tiếp tục đổ xăng. Trong lúc đó, anh liếc nhìn về phía xe, thấy Mục Tử Ca có vẻ không quan tâm, có chút tiếc nuối vì cô đã không chứng kiến được "vở kịch nhỏ" này.
Ngồi trong cửa hàng, Lý Hân Nhụy tựa vào quầy thu ngân, gương mặt lộ rõ vẻ đắc ý.
Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu, nhưng cô chắc chắn rằng, mình sẽ sớm đạt được điều mình muốn thôi.
Không biết người phụ nữ kia sẽ phản ứng ra sao khi chứng kiến cảnh này đây nhỉ? Thật mong chờ.
Khi chiếc xe thứ hai đến nơi, cả nhóm đã kịp đổ đầy vài thùng dầu.
Hàn Nhược Phong lái chiếc Hummer tiến thẳng đến trước cửa hàng tiện lợi.
Cuối cùng, Mục Tử Ca cũng bước xuống xe, cô làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, theo mọi người vào trong.
“Cảm ơn anh, Thần Dực. Nếu không có anh, em không biết mình sẽ ra sao nữa.”
Lý Hân Nhụy lên tiếng bày tỏ lòng biết ơn, gương mặt đầy vẻ chân thành, không để lộ chút ý đồ gì.
Lãnh Thần Dực chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng “Ừ”, rồi bước về phía Mục Tử Ca, đứng cạnh cô.
Trong lòng anh dấy lên một cảm giác khó hiểu. Sao cô chẳng phản ứng gì cả vậy? Lẽ ra cô phải tức giận và chất vấn anh mới đúng chứ?
Chắc là không để tâm đến mình rồi.
Mục Tử Ca, dù cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng cô cũng chẳng buồn nói ra.
Cứ để như vậy đi, miễn mình không động lòng là được.
Cô hiểu rõ âm mưu của Lý Hân Nhụy. Nếu bây giờ cô tỏ ra ghen tuông, rồi làm ầm ĩ lên, chẳng phải rơi ngay vào bẫy của cô ta sao? Hừ, còn lâu cô mới mắc mưu nhé!
Cô không hứng thú với kịch bản đó, muốn cô biến thành một người bạn gái đanh đá để Lý Hân Nhụy dễ dàng chiếm lấy trái tim Lãnh Thần Dực.
Mục Tử Ca tìm một góc ngồi xuống, tiện tay mở vài thanh socola và bắt đầu nhâm nhi một cách thoải mái.
Dư Hi - kẻ vô tư nhất trong nhóm, thấy vậy cũng đi lại, mang theo đống đồ ăn vặt rồi ngồi xuống cạnh cô. Anh còn vui vẻ đưa gói khoai tây chiên ra trước mặt cô.
Mục Tử Ca nhận lấy, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
Sau đó, cô đưa cho anh một lon cháo ngũ cốc: “Dư Hi, mở giúp mình với.”
Làm sao anh có thể từ chối một yêu cầu dễ thương thế này chứ? Anh ngay lập tức cầm lon cháo, nhanh chóng mở nắp rồi đặt lại trước mặt cô.
Hệ thống thông báo: 【Điểm thiện cảm +3 】, tổng tích phân: 10.
Đôi mắt Lãnh Thần Dực trầm xuống. Anh lặng lẽ ngồi xuống phía bên kia Mục Tử Ca, cầm lấy lon cháo từ tay cô.
Không nói không rằng, đổ thẳng trực tiếp vào miệng mình.
Chẳng mấy chốc, lon cháo đã bị anh uống cạn.
Mục Tử Ca tròn mắt nhìn anh, vẻ mặt đầy bực tức. Cô giận dỗi trừng anh một cái rồi tiếp tục ăn đồ ăn vặt mà chẳng thèm nói thêm câu nào với anh.
Lúc này, bốn người đàn ông và một cô gái khác cũng bước vào cửa hàng. Bác bảo vệ lên tiếng trước:
“Chúng tôi có thể nghỉ ngơi ở đây một đêm không?”
Giờ đã gần năm giờ chiều, nếu tiếp tục chạy xe thì cũng phải dừng ở trạm nghỉ, nhưng đi cùng nhóm người này thì an toàn hơn nhiều.
Mặc dù hơi chật chội một chút.
Ánh mắt của Trần Dao Dao không ngừng liếc qua ba người đàn ông phía trước. Nếu có thể ở lại qua đêm, cô sẽ có cơ hội tiếp cận họ. Ai cũng đẹp trai cả, có gì mà thiệt?
Chỉ có điều, gã mập ngồi bên cạnh thật khiến cô ghê tởm, mới đây trên xe còn giở trò sàm sỡ. May mà có người khác bên cạnh, anh ta mới kiềm chế được phần nào.
Hàn Nhược Phong lạnh nhạt nói:
“Tùy các người, chỉ cần đừng làm phiền bọn tôi là được.”
Đồ đạc trong cửa hàng cũng khá đầy đủ, họ không thể lấy hết đi được, cũng phải để lại chút ít cho những người khác tìm đường sống.
Dù đám người này ăn uống có hơi thô lỗ, nhưng nhân cách cũng không quá tệ, không đến mức làm chuyện quá đáng.
Thế là, mười người chen chúc trong cửa hàng tiện lợi, bảy nam và ba nữ. Những ai không có ghế ngồi thì dùng đồ sạch trải ra sàn, ngồi dựa vào kệ hàng. Mọi người đều tiện tay lấy thức ăn từ kệ để ăn.
Mục Tử Ca ngồi yên lặng một góc, đột nhiên bị Lãnh Thần Dực nắm lấy cổ tay, kéo ra ngoài.
Bên ngoài trời đã bắt đầu tối dần.
Cô tức giận, nhỏ giọng quát:
“Anh bị điên à? Lôi tôi ra đây làm gì?”
Có dị năng rồi, lời lẽ cũng mạnh mẽ hơn!
“Đúng, tôi sắp bị em làm cho phát điên đây.” Lãnh Thần Dực lập tức bế cô lên, mở cửa sau xe rồi ném cô vào trong.
Mục Tử Ca giật mình, vội vàng ngồi dậy, định chạy sang phía cửa bên kia để thoát. Nhưng vừa chạm tay vào chốt mở, cô đã bị cánh tay rắn chắc của anh túm lấy, kéo lại dưới thân anh.
“Bỏ tôi ra! A, đừng tới gần tôi!”
Cô hoảng hốt, cố gắng đẩy anh ra, hai tay bé nhỏ đặt lên n.g.ự.c anh mà chống cự, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Giọng nói khàn khàn của Lãnh Thần Dực vang lên:
“Sự kiên nhẫn của anh có giới hạn.”
Anh đã nói rồi, không được phép làm nũng với những người đàn ông khác.
Nói xong, anh giữ chặt hai tay đang lộn xộn của cô, mạnh mẽ nắm lấy cằm, cúi xuống, cưỡng ép hôn lên đôi môi mềm mại của đối phương.
Hơi thở của anh nhanh chóng bao phủ lấy môi cô.
“Ưm...”
Nụ hôn mạnh bạo khiến Mục Tử Ca cảm thấy vô cùng khó chịu, cả thân thể và tâm hồn đều như bị tra tấn.
Không thể chịu đựng thêm nữa, cô lập tức dùng dị năng Độn Thuật, cả người biến mất khỏi tầm mắt anh.
Lãnh Thần Dực ngẩn người trong giây lát, tiếp theo là trực tiếp mất khống chế.
Anh lao ra khỏi xe, như kẻ điên cuồng, đảo mắt tìm kiếm xung quanh.
Anh như nổi điên, bắt đầu trút giận bằng cách tiêu diệt những con zombie quanh đó, từng đòn đánh mang theo sự phẫn nộ!