Họ thỉnh thoảng ra ngoài để lấy thức ăn, lần này khi ra ngoài thấy cửa siêu thị đã bị khóa, nghĩ rằng bên trong không còn zombie nữa.
Vì vậy, họ mới lơ là cảnh giác, bắt đầu lục soát tìm kiếm vật dụng, nhưng rồi bị một vài con zombie tấn công.
Họ phải liều mạng mới g.i.ế.c được hai con, sau đó chạy thục mạng đến kho hàng gần đấy, phát hiện cửa đã bị khóa kín, chắc chắn bên trong có người.
“Thần Dực, chúng ta có nên mở cửa không?” Mục Tử Ca cuối cùng cũng không cần phải tự mình đưa quyết định, mọi thứ để anh lo liệu. Cô không cần phải đắn đo về vấn đề đạo đức hay lòng nhân từ nữa.
Nếu ra tay giúp đỡ, có khi lại gặp rắc rối hoặc bị quấy rầy; mà nếu không giúp, sau này gặp lại chắc sẽ bị trách móc.
Lãnh Thần Dực nhìn thấy cô giơ hai tay lên như muốn nói "không quan tâm," không định mở cửa.
Anh nghĩ rằng phụ nữ thường dễ bị lung lay, dễ hành động theo cảm tính mà không suy nghĩ đến hậu quả, đơn giản vì họ có lòng nhân ái.
Nhưng Mục Tử Ca đã đọc nhiều truyện mạt thế, cô cũng hiểu rõ trong thời kỳ tận thế lòng người mới là thứ khó đối phó nhất. Những người có tâm thánh mẫu như vậy, trừ phi có hào quang nhân vật chính, nếu không rất khó sống được lâu. Ai muốn làm người tốt thì cứ làm. Cô là cô chê rồi đấy!
Khi không có ai mở cửa, ba người bên ngoài tức giận, quay lưng bỏ đi. Bọn họ chạy vào phòng thay đồ của nhân viên trong siêu thị trú ẩn.
Buổi tối!
Trong kho hàng siêu thị, sau khi ăn no uống đủ, Mục Tử Ca ngáp dài.
Cô ngả người dựa vào Lãnh Thần Dực, ngọt ngào nói: “Thần Dực, em buồn ngủ quá, cho em dựa vai anh chút nhé.”
Chưa kịp nghe anh trả lời, cô đã rúc đầu vào người anh, hít hà mùi hương nam tính dễ chịu.
Hệ thống nhắc nhở:【Điểm thiện cảm +3】Tổng tích phân: 14!
Lãnh Thần Dực nhẹ nhàng giang tay, ôm lấy cô vào lòng, còn cố ý điều chỉnh tư thế tạo cảm giác thoải mái hơn cho giấc ngủ của cô. Anh ngả đầu ra sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Việc tiêu hao dị năng cần có thời gian để phục hồi, vì vậy anh quyết định sẽ đợi đến sáng hôm sau mới thanh trừ toàn bộ zombie trong siêu thị.
Sáng sớm hôm sau!
Khi Mục Tử Ca mở mắt, Lãnh Thần Dực đã tỉnh giấc. Anh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng.
Cô rời khỏi người anh, đặt hai tay nhỏ bé lên vai đối phương, nhẹ nhàng xoa bóp: “Ở đây có mỏi không? Để em giúp anh đ.ấ.m bóp.”
Anh khẽ nhếch môi cười: “Chỉ như vậy thì không đủ đâu.”
“Vậy anh muốn... ưm~ Đừng~” Mục Tử Ca chưa kịp nói hết câu, đã cảm nhận được đôi môi lạnh lẽo của anh áp vào môi mình.
Cô bất ngờ, không kịp chuẩn bị. Sáng sớm mới ngủ dậy đã bị anh cưỡng hôn. Hơn nữa, còn là vào buổi sáng, cô còn chưa kịp đánh răng súc miệng gì hết!
Nụ hôn chào buổi sáng chỉ kéo dài chưa đầy một phút, Mục Tử Ca đẩy anh ra: “Ưm... Em... em đi rửa mặt trước đã.”
Cô vội vàng đứng dậy, nhanh chóng thoát khỏi tình huống khó xử này, bước đến góc kho hàng, vỗ nhẹ lên trái tim đang đập loạn nhịp của mình để bình tĩnh lại. Sau đó, cô lấy đồ vệ sinh cá nhân từ trong ba lô ra.
Hai mươi phút sau.
Cả hai đã chuẩn bị xong ba lô mang sau lưng. Ăn sáng xong xuôi mới mở cửa kho hàng, cẩn trọng bước ra ngoài.
Mục Tử Ca cầm chặt con d.a.o găm, lo lắng nhìn quanh, nhưng không thấy con zombie nào.
Lãnh Thần Dực dùng chân đạp mạnh vào kệ hàng.
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên, lập tức thu hút sự chú ý của ba con zombie còn lại trong siêu thị. Chúng nghiến răng ken két, gầm gừ chạy đến.
“Em có thể tiêu diệt một con không?” Anh giao nhiệm vụ cho cô.
Nghe vậy, Mục Tử Ca nhìn chằm chằm vào con zombie nữ mặc đồng phục nhân viên, hít một hơi thật sâu: “Em làm được.”
Cô lao về phía trước, cầm d.a.o đ.â.m thẳng vào đầu con zombie nữ đang lao tới.
Phập!
Một nhát d.a.o nhanh gọn.
May mắn thay, cô phát hiện trong đầu zombie nữ này có một viên tinh hạch.
Sau khi nhặt lấy, cô quay lại thì thấy Lãnh Thần Dực đã tiêu diệt xong hai con zombie nam còn lại.
Ngay khi họ vừa dọn sạch zombie, cánh cửa phòng nghỉ nhân viên bất ngờ mở ra. Ba người gồm hai nam một nữ xuất hiện, vẻ mặt cảnh giác nhìn họ.
Cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào, xinh xắn là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Anh đẹp trai, anh cũng là dị năng giả phải không?”
Cô ta nhìn vào mảnh băng trên đầu một con zombie, đôi mắt không khỏi sáng lên. Cuối cùng, cô cũng gặp được một người giống mình.
Nghe thấy giọng nói yếu đuối này, Mục Tử Ca khẽ cau mày, ánh mắt dừng lại trên người đối phương.
Chẳng lẽ đây chính là nữ chính trong cuốn sách này?
Cô gái này đúng là hình mẫu của nữ chính: ngọt ngào, dễ gần, thân hình nhỏ nhắn nhưng lại rất quyến rũ, đặc biệt là đôi "ngực khủng" đầy tự tin.
Vừa mới bắt đầu mà đã có hai chàng trai theo đuổi, quả nhiên là câu chuyện về một nữ chính với dàn hậu cung đông đúc của mình.