Hôm đó, sau khi bị Khương Diệc nói những lời khó nghe, cô trốn một mình ở con hẻm nhỏ phía sau trường học, lặng lẽ khóc.
Không biết bao lâu đã trôi qua, trời bên ngoài đã tối, chỉ có vài người qua đường nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
Khương Diệc không đến tìm cô, nhưng Trì Yến thì có.
Mấy năm nay vẫn luôn như vậy, Trì Yến, người bạn tốt, luôn là người dọn dẹp hậu quả cho Khương Diệc, cũng chính là người chăm sóc Thương Lộc, đưa cô về nhà mỗi khi bị Khương Diệc bỏ rơi.
Cậu thiếu niên có ngoại hình cực kỳ nổi bật, dù chỉ mặc bộ đồng phục lam trắng rộng thùng thình đơn giản nhất, cũng không thể bị bỏ qua giữa đám đông.
Lúc đó, tính cách Trì Yến còn trẻ trâu hơn bây giờ nhiều, vừa nhìn thấy cô đã hét lên: “Này, cậu làm gì ở đây thế? Đi thôi, về nhà……”
Trì Yến chưa nói hết câu, nhìn thấy Thương Lộc ngẩng đầu lên với khuôn mặt đẫm nước mắt thì liền nuốt hết vào trong.
Đó là lần đầu tiên Trì Yến thấy cô khóc.
Trì Yến không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể đến ngồi cạnh Thương Lộc, nhét viên kẹo vào miệng cô, hỏi với vẻ lúng túng: “Khóc cái gì? Xấu chết đi được.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT