Dù sao, lúc này đây, cô không ghét những lời nói ấy, hoàn toàn không khó chịu với cảm giác này.
Khi Thương Lộc đang mải suy nghĩ, cô bỗng nhìn thấy Tiểu Ngoan – không biết từ khi nào đã ăn hết phần thức ăn trong bát – vất vả leo lên ghế sofa, rồi duỗi chân trước nhảy lên bàn trà. 
Và rồi—
Thương Lộc nhìn thấy bộ đồ trang điểm mình để trên bàn trước khi ra ngoài thử kính hôm nay, không gọn gàng mà bị đẩy rơi xuống đất. 
Không chỉ là rơi một cách bình thường, mà Tiểu Ngoan dùng móng vuốt từng cái, từng cái đẩy xuống đất một cách rõ ràng là có chủ đích.
Thương Lộc: "?!"
Thương Lộc hét lên: “Trì Yến! Ra đây xem con trai của anh làm chuyện tốt này! Phấn phủ và má hồng của em bị nó làm rơi hết rồi, anh phải mua cho em đồ mới! Con nợ thì cha trả!”
“Được rồi, được rồi, mua đồ mới, mua cả bộ luôn.” Trì Yến rõ ràng chẳng mấy bận tâm, bưng một đĩa rau xào bước ra: “Kiên nhẫn một chút, em cũng đâu có nỡ phạt nó thật mà.”
Thương Lộc không phản bác, đè Tiểu Ngoan lại, duỗi tay vỗ đầu nó mấy cái để dạy dỗ, nhưng nhìn vẻ mặt đáng thương ứa nước mắt của nó, lòng cô nhanh chóng mềm ra.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play