Bữa tối hôm nay đúng là khiến Thương Lộc thấy ngán đến tận cổ. Nhìn ai cũng có vẻ tâm trạng tốt, chỉ riêng mình cô là rõ ràng đang tụt mood, như kiểu một con bé trầm kẻm sắp sửa bùng nổ.
Nhưng mà, càng tức giận thì người ta lại càng bình tĩnh một cách kì quặc
Ăn tối xong, cô còn ngoan ngoãn làm theo lời Cha Thương, lễ phép tiễn Khương Diệc cùng bố mẹ anh ta ra xe.
Trở lại phòng khách, Thương Lộc nhìn thẳng vào bố mình: "Con nhất định phải cưới Khương Diệc đúng không?"
Cha Thương ngồi trên sofa, tháo kính xuống, day day trán: "Hôn ước với Khương gia là mẹ con khi mang thai con đã đính ước, coi như là tâm nguyện chưa hoàn thành của bà ấy. Làm một đứa con gái bất hiếu, ngay cả việc nhỏ này cũng không làm được sao?"
"Vớ vẩn!"
Thương Lộc cười khẩy.
Ra là vậy, thảo nào Khương Diệc tự tin thế, hóa ra là có liên quan đến mẹ cô.
Đúng là, bất cứ chuyện gì liên quan đến mẹ cô cũng đủ khiến ông bố "có vấn đề" của cô trở nên cứng đầu một cách khó hiểu.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt.
Ông ta là một người chồng chung tình, nhưng cũng là một người cha tệ bạc.
Thương Lộc bỗng thấy ông ta thật đáng thương, mà bản thân cô cũng thật đáng thương.
Vì sự ra đời của cô mà mẹ cô qua đời, nên từ khi sinh ra, cô đã là đứa con gái bất hiếu trong miệng ông ta.
Bố ghét cô, anh trai oán trách cô, ngôi nhà này chẳng có ai yêu thương cô cả.
Thực ra, Thương Lộc cũng từng mơ mộng, nếu mẹ còn sống, chắc chắn cô sẽ có bố mẹ yêu thương, có lẽ cũng sẽ có một người anh trai yêu quý cô, đó có lẽ sẽ là một gia đình khiến ai cũng phải ghen tị.
Nhưng trên đời này làm gì có chữ "nếu".
Thương Lộc chưa bao giờ nghĩ rằng, chỉ vì một câu nói của mẹ, một câu nói có thể chỉ là lời nói đùa, mà cuộc đời cô lại bị trói buộc vào cái gông cùmđó.
Thật quá bất công!
Thương Lộc nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên đầy mỉa mai: "Nếu con từ chối, bố định làm gì? Trói con lại rồi lôi ra phường đăng kí kết hôn với hắn ta, hay là đợi đến đêm tân hôn để hắn ta cưỡng bức con? Hay là tốt nhất là để con nhanh chóng sinh cho hắn ta một đứa con, một đứa con mang dòng máu của con và hắn ta, nhưng cũng giống như con, ngay từ khi sinh ra đã phải gánh chịu mọi thù hận của bố mẹ?"
Giọng cô nhỏ dần, mang theo sự mờ mịt không hiểu nổi, lẩm bẩm: "Để con cũng giống như bố, cả đời sống trong thù hận với chính con mình, đó là điều bố muốn sao?"
"Rầm!"
Bàn trà bị hất tung, ấm chén rơi loảng xoảng.
Mảnh vỡ thủy tinh văng tung tóe, nước nóng bắn lên chân Thương Lộc.
Cô nhìn bố mình, bàn tay giơ lên của ông ta chỉ cách mặt cô vài cm.
Căn phòng hỗn loạn, đám người hầu đứng nép ở cửa, không dám ho he.
Nhưng cuối cùng, nắm đấm ấy cũng hạ xuống, Cha Thương nhìn Thương Lộc, ngực phập phồng vì tức giận: "Con đang oán hận bố sao?"
"Chứ sao nữa?" Thương Lộc thấy câu hỏi này thật nực cười, dù sao lời đã nói đến nước này rồi thì chẳng còn gì phải giấu giếm nữa, cô thẳng thừng đáp trả: "Chẳng lẽ con phải yêu thương một người bố như bố sao?"
Cha Thương sa sầm mặt mày, ông ta liên tục xoay chiếc nhẫn cưới trên tay, như thể chỉ có cách đó mới giúp ông bình tĩnh lại được.
Ông không tiếp lời Thương Lộc, mà nói thẳng: "Nếu con không muốn gả cho Khương Diệc, ngay cả tâm nguyện của mẹ con cũng không thể hoàn thành, vậy thì con cũng không xứng đáng làm con gái nhà họ Thương nữa. Tự con chọn đi, là gả cho Khương Diệc hay là rời khỏi nhà họ Thương, từ nay về sau sẽ không nhận được một đồng nào từ gia đình nữa."
Lời của Cha Thương chẳng khác nào nói "không gả cho Khương Diệc thì từ mặt".
Quả nhiên, lời đe dọa này khiến Thương Lộc sững sờ.
Thấy vẻ mặt Thương Lộc rõ ràng là đang đứng hình, cha Thương mới cảm thấy quyền lực đã trở lại trong tay mình, hỏi: "Sợ rồi chứ?"
"Sợ thì chưa đến mức, nhưng mà cũng hơi bất ngờ đấy." Thương Lộc nghiêm túc nhìn bố mình, rồi cảm thán: "Vừa không phải gả cho Khương Diệc, lại vừa có thể cắt đứt quan hệ với bố và nhà họ Thương, hóa ra trên đời này lại có chuyện "hời" như vậy? Toàn bộ lợi ích đều thuộc về con rồi."
Trước sự ngỡ ngàng của cha Thương, Thương Lộc nhanh chóng cúi xuống lục túi xách, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng nhét vào tay ông ta, như thể sợ chậm một giây là ông ta sẽ đổi ý.
"Mấy năm nay bố cho con tiền sinh hoạt, con chưa bao giờ dùng đến, tất cả đều ở đây. Tất nhiên, nếu bố thấy có vấn đề gì thì cứ bảo trợ lý liên lạc với con.
Tạm biệt, Thương tiên sinh!"
Trong tiếng gầm thét của cha Thương, Thương Lộc cứ thế rời đi không ngoảnh đầu lại.
Tiếp theo là thao tác quen thuộc, Thương Lộc nhanh chóng block hết mọi cách liên lạc của bố mình.
Cô đứng tại chỗ, quay đầu nhìn lại căn biệt thự nhà họ Thương, nhìn về phía cửa sổ phòng ngủ của mình.
Trong lòng bỗng thấy trống rỗng.
Cô chợt nhớ ra trong phòng mình ở nhà họ Thương còn có con thú bông mà Khương Diệc tặng từ rất lâu rồi.
Nhưng mà, đó cũng là thứ nên vứt bỏ.
Có lẽ lần này cô có thể tự do.