Khi mọi người tập hợp ở tầng dưới, cũng là lúc ăn tối.
Trên bàn bày sáu mâm cơm khác nhau, với những món ăn khác biệt một trời một vực.
Mâm số một là cơm bào ngư, canh gà và một phần há cảo tôm, các mâm tiếp theo giảm dần độ sang chảnh, đến mâm số sáu chỉ có một chiếc bánh bao cô đơn.
Nhưng trước khi phân phát bữa tối, họ phải chấm điểm cho nhau.
Mỗi người có năm thẻ điểm khác nhau, lần lượt là mười điểm, tám điểm, sáu điểm, bốn điểm và hai điểm.
Ban tổ chức chuẩn bị một căn phòng đặc biệt, bên trong có sáu chiếc hộp ghi tên họ, mỗi người phải bỏ một thẻ điểm vào hộp của những người khác, trừ bản thân.
Sau khi bỏ phiếu xong, các khách mời phải quay về phòng, sau đó sẽ nhận được bữa tối tương ứng với thứ hạng của mình do nhân viên mang đến.
Điểm số lần này có thể liên quan đến một loạt nhiệm vụ tiếp theo, vì vậy mọi người phải giữ bí mật về điểm số và bữa tối của mình, không được tiết lộ cho bất kỳ ai.
Cư dân mạng lập tức hiểu ra ý đồ của phân đoạn này.
"Vậy nên bỏ phiếu không đáng sợ, ai cho điểm thấp mới quê nè."
"Nếu năm phiếu cộng lại chỉ được hơn mười điểm thì đúng là muối mặt thật, chứng tỏ người đó ế lắm, ai cũng ghét."
Người đầu tiên vào phòng bỏ phiếu là Thương Lộc.
Không cần suy nghĩ, Thương Lộc ném ngay thẻ mười điểm vào hộp ghi tên Lâm Nhan Nhan.
Cậu PD hết hồn: "Thương lão sư, mối quan hệ của cô với Lâm lão sư tốt lắm à?"
Câu này chính anh ta nói ra còn thấy lấn cấn.
Dân tình trên mạng cũng ngập tràn dấu hỏi chấm, không ai hiểu tại sao Thương Lộc lại cho điểm cao nhất cho Lâm Nhan Nhan, người luôn có thái độ không tốt với cô.
Thương Lộc suy nghĩ hai giây, trả lời: "Không thân, nhưng tôi thật sự không ghét cô ấy."
Còn những thẻ điểm còn lại, Thương Lộc cho Tống Trạch Khiêm hai điểm thấp nhất, trai ngoan số một và số hai đều dởm rồi, cô nhìn trai ngoan số ba cũng ngứa mắt.
Những người khác cũng lần lượt vào phòng bỏ phiếu, sau đó trở về phòng chờ đợi.
Mười phút sau, có tiếng gõ cửa phòng Thương Lộc.
Nhân viên bưng khay thức ăn vào phòng, trên khay chỉ có một chiếc bánh bao lẻ loi, giọng nói đầy áy náy thông báo kết quả: "Xin lỗi Thương lão sư, cô đứng thứ sáu trong lần bỏ phiếu này, nên chỉ nhận được một chiếc bánh bao."
Thương Lộc bình thản chấp nhận kết quả này, còn hỏi: "Có tương đen không?"
Nhân viên: "?"
Nhân viên khó tin hỏi: "Cô không có gì muốn nói về kết quả này sao?"
"Không." Thương Lộc lắc đầu, hỏi lại: "Vậy có tương đen không?"
Thức ăn kiểu này thật sự khó nuốt trôi.
Nhân viên: "..."
Phòng phát sóng trực tiếp của Thương Lộc lúc này ngập tràn dấu chấm hỏi, có một bộ phận không hiểu kết quả này.
Ngay lập tức có anti-fan của Thương Lộc nhảy ra giải thích.
"Sao phải xoắn lên thế? Chúng tôi xem chương trình cho vui thôi, người ta ghi hình thật thì mới biết Thương Lộc là người thế nào, có kết quả này cũng chẳng lạ."
"Hahaha hả hê quá! Thương Lộc đi đến đâu cũng bị ghét nhất."
"Đáng đời Thương Lộc, quả nhiên nhân quả báo ứng, gieo gió gặt bão."
"Ghét Thương Lộc điểm danh!!!"
Nhưng ngay lúc này, có biến.
"Khoan đã! Mọi người mau sang phòng phát sóng trực tiếp khác xem, kết quả này có vấn đề, Tống Trạch Khiêm cũng được bánh bao kìa!"
"Đồng ý, tôi vừa từ phòng Hứa Tắc sang, anh ấy cũng được bánh bao, tôi xem hết rồi, ai cũng được bánh bao!"
"???"
"Hả? Chẳng lẽ mọi người cho điểm giống nhau à? Không thể nào."
"Tôi hiểu rồi, là ban tổ chức chơi chiêu! Họ cố tình cho mỗi người một cái bánh bao, khiến họ tưởng mình là người bị ghét nhất, để gây war."
"Đúng vậy, nếu biết mình là người bị ghét nhất trong nhóm, thái độ khi ở chung với những người khác chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, dễ dẫn đến mâu thuẫn lắm."
"Ban tổ chức này đúng là kém sang... Nhưng mà tôi thích xem!"
Trước cái bẫy của ban tổ chức, người phản ứng mạnh mẽ nhất là Lâm Nhan Nhan.
Cô nhìn PD với vẻ khó tin, hỏi: "Tôi lại là người được điểm thấp nhất á? Tôi là người bị ghét nhất?"
Từ nhỏ đến lớn cô luôn là hoa khôi, hot girl, các loại bình chọn nhan sắc đều đứng đầu mà!
PD bị khí thế của cô tiểu thư dọa lùi về sau một bước, nhưng vẫn phải cắn răng gật đầu, còn nhắc nhở: "Cô vui lòng giữ bí mật về kết quả này nhé, nó sẽ liên quan đến nhiệm vụ tiếp theo."
Lâm Nhan Nhan tức giận, ném thẳng bánh bao vào thùng rác, nói: "Thà chết đói chứ tôi cũng không ăn thứ này!"
Đối với Lâm Nhan Nhan, đây không chỉ là một chiếc bánh bao, mà còn là sự sỉ nhục!
Cô lại bị ghét? Sao có thể có người ghét cô chứ? Mấy người này mù hết rồi à!
Đối mặt với kết quả bánh bao, Diệp Lục trợn trắng mắt, những người khác thì tương đối bình tĩnh.
Hứa Tắc rõ ràng không quan tâm, vẫn im lặng.
Tống Trạch Khiêm tự biết việc mình công kích bốn người lúc ban ngày khiến anh bị ghét là điều bình thường, cũng thấy kết quả này hợp lý, dù khó chịu nhưng vẫn chấp nhận.
Tưởng Tinh là người lớn tuổi, chỉ biết cười gượng gạo, nói vài câu hoa mỹ thể hiện sự buồn bã về kết quả này nhưng sẽ tiếp tục cố gắng hòa nhập với mọi người.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống.
Buổi ghi hình trực tiếp ngày đầu tiên kết thúc, mọi người lần lượt vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ.
Tất cả mọi người đều ngủ ngon, ngoại trừ Lâm Nhan Nhan.
Vì cô đã ném chiếc bánh bao duy nhất đi, nên đói đến mức không ngủ được.
Sáng hôm sau, ban tổ chức chuẩn bị bữa sáng bình thường cho họ, nhưng Lâm Nhan Nhan lại ăn ngấu nghiến.
Vì Lâm Nhan Nhan làm quá, Thương Lộc liếc nhìn cô ta.
Lâm Nhan Nhan lập tức ngồi thẳng dậy, cầm miếng bánh mì, trừng mắt nhìn lại.
Nhìn cái gì mà nhìn? Chắc chắn là Thương Lộc cho cô điểm thấp rồi, việc cô chỉ có bánh bao tối qua không thể thiếu công lao của Thương Lộc!
Thương Lộc không hiểu tại sao Lâm Nhan Nhan lại khó chịu, cũng không quan tâm lắm, liền thu hồi ánh mắt, bưng cốc sữa lên uống một ngụm, tiếp tục ăn sáng.
Một số cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp thấy kỳ quặc.
"Sao sáng sớm Lâm Nhan Nhan đã nổi đóa vậy? Ai chọc cô ta thế?"
"Chắc là chiêu trò của ban tổ chức có hiệu quả rồi, lúc sáng Tưởng Tinh chia đồ ăn cho mọi người cũng nói mấy câu kỳ quặc, thử hỏi xem có ai ý kiến gì với cô ấy không."
"Dù hôm nay Tống Trạch Khiêm không tháo kính râm ra, nhưng
"Dù hôm nay Tống Trạch Khiêm không tháo kính râm ra, nhưng tôi cảm giác anh ta đang liếc xéo họ sau cặp kính đó."
"Thật tổn thương mà, kiểu chơi chiêu này làm không khí vốn đã căng đét nay càng thêm ngượng ngùng, nhưng tôi thích xem."
Sau bữa ăn hôm nay, hành trình sẽ chính thức bắt đầu.
Lần này là ba người một nhóm, kết quả phân nhóm cũng chính là tiết mục đầu tiên được sắp xếp ổn thỏa.
Dựa theo giới tính, Thương Lộc, Lâm Nhan Nhan cùng nhóm với Tưởng Tinh, còn lại Tống Trạch Khiêm sẽ cùng nhóm với Hứa Tắc và Diệp Lục.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy đồng đội của mình là Thương Lộc, Lâm Nhan Nhan gần như viết hai chữ "Không vui" lên mặt.
Lâm Nhan Nhan không thích Thương Lộc.
Từ trước đến nay vẫn luôn không thích.
Chuyện đính hôn của Thương Lộc và Khương Diệc trong giới coi như là bí mật nửa công khai, nhưng scandal của Khương Diệc và Ninh Lâm thì chưa bao giờ ngừng, chẳng hề nể mặt Thương Lộc và nhà họ Thương, vậy mà Thương Lộc vẫn một mực như con thiêu thân bám theo Khương Diệc, không biết bao nhiêu người sau lưng cười nhạo cô ta.
Từng là nữ thần trong giới, nhưng giờ đây nói Thương Lộc là trò cười cũng không ngoa.
Nói cách khác, Lâm Nhan Nhan thực sự khinh thường Thương Lộc.
Có xuất thân ưu việt như vậy, điều kiện bản thân cũng không tồi, vậy mà lại có thể vì một người đàn ông mà sống đáng thương và hèn mọn như thế, thật quá nực cười.
Sau một ngày chung đụng, Lâm Nhan Nhan càng cảm thấy ánh mắt nhìn người của mình quả nhiên không sai, Thương Lộc còn đáng ghét hơn cô tưởng tượng.
Cho dù là trong trò chơi hay giao tiếp bình thường, Lâm Nhan Nhan luôn cảm thấy bị Thương Lộc lấn át, ngay cả khi cuối cùng giành được quyền sử dụng phòng cũng có cảm giác ấm ức không nói nên lời, cảm giác này khiến cô vô cùng khó chịu, huống chi hôm nay còn phải chung nhóm với Thương Lộc càng khiến cô thấy bực bội.
Xui xẻo! Thật sự quá xui xẻo!
Về phần nhóm còn lại, Tống Trạch Khiêm và Diệp Lục đều nhìn đối phương với vẻ khó chịu, còn Hứa Tắc thì không thích nói chuyện.
Tóm lại, bầu không khí của cả hai nhóm đều chẳng ra gì.
Nhưng nhiệm vụ vẫn phải tiếp tục thực hiện.
Đạo diễn nhanh chóng công bố luật chơi lần này, mỗi nhóm ba người, trong đó hai người phụ trách né tránh tấn công, một người còn lại phụ trách dùng bóng mềm tấn công người của nhóm khác, hai nhóm đồng thời thi đấu ở hai sân liền kề nhau, cuối cùng dựa vào số lần bị bóng chạm vào người của hai người né tránh để đánh giá kết quả thắng thua.
Tưởng Tinh lộ rõ vẻ khó xử trên mặt, nói: "Tuổi này của tôi phản ứng không nhanh nhẹn sẽ kéo chân sau các cô, tôi phụ trách tấn công bọn họ vậy."
Mọi người đều cho rằng Lâm Nhan Nhan sẽ tranh vị trí này với Tưởng Tinh, dù sao thì một cô tiểu thư được nuông chiều từ bé chắc chắn không muốn vì né tránh những quả bóng đó mà chạy trốn khắp nơi chật vật.
Tưởng Tinh đương nhiên cũng nghĩ như vậy, có thể nhận nhiệm vụ đơn giản nhất này thì tốt nhất, nhưng nếu Lâm Nhan Nhan tranh với cô ta, với tư cách là trưởng bối, cô ta sẽ chiếm ưu thế về dư luận, những hình ảnh thú vị này hậu kỳ chương trình phát sóng sẽ không cắt bỏ, đây đều là những thước phim và chủ đề hot đấy.
Nhưng điều Tưởng Tinh không ngờ tới là, Lâm Nhan Nhan lại không có ý kiến gì về việc phân công nhiệm vụ lần này.
Nhóm còn lại cũng nhanh chóng thảo luận xong việc phân công, Hứa Tắc và Diệp Lục phụ trách né tránh, Tống Trạch Khiêm tấn công Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan.
Trò chơi nhanh chóng bắt đầu.
Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan đều thay trang phục đội do chương trình chuẩn bị, tiến vào sân thi đấu.
Xung quanh đều có đệm khí bảo hộ rất tốt, giảm thiểu khả năng bị thương khi né tránh.
Lâm Nhan Nhan liếc nhìn Thương Lộc, ngữ khí kiêu ngạo nói: "Cô đừng kéo chân tôi, tốt nhất đừng xuất hiện trong tầm mắt của tôi."
Lâm Nhan Nhan có nhiều năm kinh nghiệm về vũ đạo, tự tin rằng phản ứng cơ thể mình rất linh hoạt, tin tưởng có thể né tránh được tấn công của Tống Trạch Khiêm, đồng thời nghiền nát Thương Lộc trong màn trình diễn tiếp theo.
Đây cũng là lý do quan trọng nhất khiến Lâm Nhan Nhan đồng ý làm nhiệm vụ này, phải thể hiện bản thân thật tốt.
Nghe thấy lời Lâm Nhan Nhan, Thương Lộc suy nghĩ vài giây, rồi đồng ý: "Được rồi."
Thời gian trò chơi năm phút, cùng với tiếng nhạc bắt đầu, Lâm Nhan Nhan ngay từ đầu đã nhìn chằm chằm Tống Trạch Khiêm, người phụ trách tấn công họ, quyết tâm giành chiến thắng trong trận đấu này.
Tống Trạch Khiêm vẫn đeo kính râm trên mũi, nhưng động tác ném bóng liên tục về phía họ lại rất nhanh, không lãng phí một giây nào.
【 Trời ơi, dù sao Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan cũng là hai đại mỹ nữ, Tống Trạch Khiêm thật sự không hề thương hoa tiếc ngọc 】
【 Nghĩ gì thế, đừng nói đến giới tính, trong mắt Tống đạo, giới giải trí chỉ có hai loại người, diễn viên giỏi và đồ bỏ đi (châm thuốc) 】
Tuy Tống Trạch Khiêm tấn công không hề nương tay, nhưng Lâm Nhan Nhan cũng phát huy được ưu thế của mình, né tránh các đợt tấn công của Tống Trạch Khiêm một cách rất linh hoạt.
Tuy rằng trong vòng năm phút vẫn có vài lần không may bị trúng bóng, nhưng nhìn chung đã là một thành tích rất tốt.
Ngay cả cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng có cái nhìn khác về Lâm Nhan Nhan.
【 Tôi còn tưởng rằng Lâm Nhan Nhan sẽ vừa chạy vừa khóc vì bị bóng ném trúng, hơi bất ngờ vì cô ấy không phải là bình hoa di động 】
【 Thân thủ này thật sự không tồi, đúng là có chút thực lực 】
【 Khoan đã... Vậy Thương Lộc đâu? 】
Lâm Nhan Nhan cũng rốt cuộc nhận ra điểm bất thường.
Tại sao từ đầu đến cuối trò chơi này, cô đều không cảm nhận được sự tồn tại của Thương Lộc? Chẳng phải họ là đồng đội sao? Sao chỉ có mình cô cô đơn tác chiến vậy?
Lâm Nhan Nhan nhìn bên trái, rồi lại nhìn bên phải, đừng nói là Thương Lộc, ngay cả một sợi tóc cũng không thấy đâu.
"... Sao cô không chơi nữa? Trò chơi kết thúc rồi à?"
Bất ngờ, một giọng nói nghi hoặc vang lên từ phía sau Lâm Nhan Nhan, Thương Lộc cũng thò đầu ra theo.
Lâm Nhan Nhan: "?"
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp: "???"
Lâm Nhan Nhan từ từ quay đầu lại, nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng đáng ghét kia đang áp sát vào mình, thậm chí còn đặt cằm lên vai cô, chỉ cảm thấy trên trán sắp nổ ra mấy dấu chấm hỏi to đùng.
Lâm Nhan Nhan nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Thương Lộc, sao cô lại nấp sau tôi?"
"Không phải cô nói sao?" Thương Lộc hỏi ngược lại rồi nghiêm túc giải thích: "Tôi nấp sau cô, vừa không xuất hiện trong tầm mắt của cô, cũng không cản đường cô, win-win chứ còn gì nữa?"
Lâm Nhan Nhan "???"
"Tôi cười ẻ mất hahaha, Thương Lộc, cô có độc à?"
"Nghe thì có vẻ kỳ quặc, nhưng nghĩ kỹ lại thấy hợp lý phết."
"Thương Lộc (ngây thơ): Cô gái, vẫn chưa hài lòng hả?"
"Tôi hiểu rồi, đây là câu nói phía sau một người phụ nữ thành công, thường có một người phụ nữ khác bá đạo hơn phải không?"