Diệp Lục, người đồng đội, lập tức cười nhạo Lâm Nhan Nhan: "Đây là cái cô gọi là may mắn hả?"
Nhưng sau khi lật hết số que tre còn lại, nhìn thấy những dòng chữ "Giá 100 tệ cho cục đá nhặt ven đường", "Giá 188 tệ cho một cái bắt tay" và "Giá 520 tệ cho một cái ôm", tất cả mọi người đều im lặng.
Thương Lộc nhìn Lâm Nhan Nhan, thành tâm khen ngợi: "Cô đúng là may mắn thật đấy."
So với những món đồ chặt chém kia, thức ăn chăn nuôi cho lợn trông bớt lố nhất, ít ra nó cũng là thứ hữu hình, miễn cưỡng coi như là trao đổi ngang giá! Mấy cái kia lừa đảo trắng trợn quá rồi!
Không khí trong phòng phát sóng trực tiếp vô cùng vui vẻ.
"Ban tổ chức muốn mọi người không hoàn thành nhiệm vụ thì cứ nói thẳng, không cần lươn lẹo như vậy hahaha."
"Cái này làm khó người ta quá đáng rồi, tôi cũng không tin có ai bán được, nhưng tôi muốn xem (nụ cười gian xảo)"
"Ngay cả fan ruột cũng chưa chắc đã muốn mua thức ăn chăn nuôi cho lợn, huống chi họ phải đối mặt với anti-fan hahaha."
"Nhiệm vụ này đúng là tâm thần hahaha."
"Tôi xin tiên tri trước, cá là không ai hoàn thành nhiệm vụ lần này!"
Tất cả các khách mời đều lên xe của mình, bắt đầu hành trình gian nan đi gặp gỡ anti-fan và tiếp thị thức ăn chăn nuôi cho lợn.
Mọi người đều lo lắng, suy nghĩ cách để hoàn thành nhiệm vụ khó nhằn này.
Chỉ có Thương Lộc trông thản nhiên, thậm chí còn cầm cốc nước trái cây lấy từ trong phòng, nhẹ nhàng ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ xe.
Thấy Thương Lộc bình tĩnh như vậy, PD không khỏi hỏi: "Thương lão sư đã nghĩ ra cách tiếp thị nào hay chưa?"
Thương Lộc lắc đầu, phủ nhận: "Chưa."
PD càng thêm nghi ngờ: "Vậy sao tâm trạng của cô có vẻ tốt thế? Không lo lắng về hình phạt nếu nhiệm vụ thất bại sao?"
"Ban đầu thì có đấy." Thương Lộc nghiêm túc suy nghĩ rồi mới trả lời: "Nhưng sau khi thấy nhiệm vụ là tiếp thị thức ăn chăn nuôi cho lợn thì tôi hoàn toàn không lo lắng nữa."
PD không hiểu: "Ý cô là sao? Thương lão sư có thể nói rõ hơn được không?"
Thương Lộc nhún vai, kiên nhẫn giải thích: "Ban đầu tôi hơi lo lắng là chỉ có mình tôi không hoàn thành nhiệm vụ, liên lụy đến đồng đội thì không hay lắm, nhưng bây giờ tôi nghĩ chắc ai cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ này."
"Tâm lý của Thương lão sư thật tốt." PD cười gượng gạo, rồi hỏi tiếp: "Vậy khi phải đối mặt với anti-fan, Thương lão sư nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra khi tiếp thị sản phẩm? Cô có thể đoán trước được không?"
Thương Lộc ngáp một cái, hỏi ngược lại: "Thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Anh còn mong tôi bán được thật à? Chắc là sau này lý do người ta ghét tôi sẽ từ nhân phẩm có vấn đề thành não có vấn đề thôi."
Nhiều người trong phòng phát sóng trực tiếp bị Thương Lộc chọc cười.
"Hahaha, Thương Lộc, sao cô ấy nói câu nào cũng trúng tim đen tôi thế?"
"Phải công nhận, Thương Lộc mặn mòi thật đấy (không có ý tẩy trắng cho cô ấy)"
"Não có vấn đề hahaha, tôi không thể phản bác lại được."
Và cũng có anti-fan của Thương Lộc lên tiếng ——
"Yên tâm, Thương Lộc, tôi ghét cô vẫn luôn là vì nhân phẩm của cô, tôi đang xem chương trình, sẽ không đổ lỗi cho ban tổ chức, chúng tôi nhất định sẽ nói cho cô gái kia biết rằng việc tiếp thị thức ăn chăn nuôi cho lợn hôm nay không phải lỗi của cô."
“Chị gái phía trên thật tốt bụng, tôi cười... à không, tôi xúc động khóc mất.”