Editor: Kine Saline
“Cô làm như thế nào vậy?” Hai mắt Sở Từ sáng quắc hỏi.
Thanh Li ngáp một cái, không chút để ý xé lá bùa trên đầu thi thể xuống, thi thể lại trở về sự yên lặng như ban đầu.
“Bác sĩ Sở, chúng ta làm một giao dịch nhé, anh thấy như thế nào?”
Lúc này, tên bàn tay trống rỗng của Thanh Li xuất hiện rất nhiều lá bùa, cô cười khanh khách nói: “Những lá bùa này tôi sẽ đưa cho anh, tôi tin rằng dựa vào tài năng của anh thì chắc chắn sẽ khám phá ra bí mật ẩn sâu bên trong lá bùa này.”
Đã ném mồi câu ra ngoài, cô tin chắc rằng người đàn ông này sẽ tự nguyện cắn câu.
“Được, cô muốn làm giao dịch gì?” Sở Từ rất có hứng thú hỏi.
Thấy anh đồng ý, Thanh Li nâng cánh tay lên lười biếng duỗi eo, còn có chút buồn ngủ nói: “Tôi muốn ngủ ở chỗ này một lát, bác sĩ Sở đừng để người khác quấy rầy tôi là được.”
“Đương nhiên, quỷ cũng không được.” Thanh Li vội bổ sung thêm một câu.
Cô lại ngáp một cái, cơn buồn ngủ ngày càng mãnh liệt, đôi mắt cũng càng ngày càng híp lại.
Nơi quái quỷ tồi tàn chết tiệt này vẫn luôn ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, bây giờ cô đã tìm được một nơi an toàn và khá đáng tin cậy, vậy thì tất nhiên cô sẽ không thể bỏ qua.
Trong khoảng thời gian ngắn, Sở Từ hơi sửng sốt một chút, hiển nhiên anh không ngờ rằng đối phương sẽ đề xuất một giao dịch như vậy.
Nhân lúc Sở Từ đang phân tâm, Thanh Li dùng một tấm vải trắng tùy tiện cuộn thi thể trên bàn mổ lại, rồi thản nhiên ném nó đi, sau đó cô thản nhiên nằm xuống bàn mổ và nhàn nhã nhắm mắt lại.
Trời ạ, nằm trên bàn mổ này thật thoải mái, nó còn thoải mái hơn nhiều so với ghế sofa ở KFC.
“Cô tên là gì vậy?"
Trong lúc đang mơ hồ, Thanh Li lại nghe thấy giọng nói của Sở Từ.
Cô uể oải trả lời: “Thanh Li.”
“Thanh Li ——”
Sở Từ nhẹ nhàng đọc tên cô, đầu lưỡi lướt qua hàm răng, giọng nói trầm khàn khàn khàn vô cớ lại có thêm một chút trìu mến.
【 Vì sao tôi lại có cảm giác người đàn ông này đang có hứng thú với cô gái nông thôn? 】
【Ánh mắt mà anh ta ta nhìn cô gái nhà quê rất kỳ lạ. Tôi cảm thấy anh ta giống như là đang muốn giải phẫu cô gái nhà quê nhỏ hơn. 】
【Cô gái nông thôn thật gan dạ, vậy mà lại dám ngủ ở chỗ này. 】
【Chưa kể, cô gái nông thôn mặc dù ăn mặc khá quê mùa nhưng mà cô ấy lại có vẻ ngoài xinh đẹp như nước. 】
Trước bàn mổ, Sở Từ rũ mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang ngủ say trước mặt, anh thản nhiên cầm một con dao phẫu thuật lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi dao sắc bén, ánh sáng lạnh lẽo của dao mổ lập lòe trong mắt anh.
Thật là một cô gái nhỏ thú vị!
“Chị ơi, em đi tìm chị nha.”
Trong hành lang, một cậu bé đang ôm quả bóng cao su, giọng nói trống rỗng đầy sự âm trầm lạnh lẽo khiến người khác rợn người. Cậu ta cúi đầu, trong ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng và sâu thẳm.
“Bang—bang—bang—”
Quả bóng nảy lên rồi lại rơi xuống, đôi mắt u ám của cậu bé nhìn hết phòng mổ này đến phòng mổ khác, cuối cùng mới dừng lại.
“Chị ơi, em tìm thấy chị rồi.”
Cậu ta đứng ngoài cửa phòng phẫu thuật, nhìn cánh cửa đang đóng kín, khóe miệng nhếch lên một đường cong kỳ lạ, nhưng khi cậu ta đang định bước vào, thì nụ cười của cậu ta dần dần trở nên cứng ngắc..…
"Chị ơi, ra ngoài nhanh lên!”
“Chị ơi, ra đây!”
“Mau ra đây!”
Cùng với tiếng móng vuốt cào vào cánh cửa gỗ, giọng nói của cậu bé cũng dần dần trở nên méo mó khủng khiếp.
Sắc mặt của cậu ta cũng dần dần trở nên hung dữ, cậu bé điên cuồng cào vào cánh cửa gỗ, để lại trên cửa rất nhiều vết máu.
“Ra đâyy—”.
Âm thanh sắc bén và chói tai đã đánh thức Thanh Li, cô mở to đôi mắt đang ngái ngủ, khó chịu bĩu môi: “Bác sĩ Sở, bên ngoài ồn ào quá.”
“Xin lỗi, tôi sẽ đi giải quyết nó.”
Sở Từ đang ngồi xổm trên mặt đất, học theo Thanh Li mà dán tờ bùa lên đầu thi thể, khi nhìn thấy thi thể bắt đầu chuyển động, anh nhanh chóng xé nó xuống.
Anh cứ lặp đi lặp lại như vậy, chơi đến mức vô cùng vui vẻ, bởi vậy anh mới không chú ý tới động tĩnh ở ngoài cửa.
Anh đứng dậy, cầm con dao phẫu thuật lên rồi từ từ mở cửa.
Tiếng hét chói tai sắc bén ngoài cửa đột nhiên biến mất…..
Khi Sở Từ quay lại, trên dao phẫu thuật đã có những vết máu đen đặc chảy xuống, tỏa ra mùi hôi thối.
【Chuyện gì đã xảy ra ở bên ngoài vậy? 】
【Camera thật là kém. Hình ảnh tuyệt vời như vậy mà lại không quay tới. 】
【Bây giờ tôi mới biết vì sao cô gái nông thôn lại muốn quay lại phòng phẫu thuật này, hóa ra là cô ấy muốn Sở Từ xử lý thằng nhóc kia, để bọn họ quỷ cắn quỷ. 】
【Bây giờ xem ra thằng nhóc kia không đánh lại được Sở Từ, cô gái nông thôn thật là thông minh. 】
Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp đang không ngừng spam, nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Thanh Li.
___
“Thẩm Nhược, anh xem thử xem đây là cái gì?”
Trong văn phòng tối tăm, lớp sơn trắng trên bàn làm việc đã bong tróc ra và có một lớp bụi dày đặc bám lên mặt bàn, nhưng nếu nhìn kỹ, chắc chắn sẽ phát hiện ra có vài dấu tay nhỏ trên đống tài liệu.
Để chứng minh cảm giác tồn tại của mình, Lâm Tuyết Nhi luống cuống tay chân lật xem các tài liệu.
Trong một cốt truyện kinh dị thời xua, những tài liệu này thường chứa những thông tin quan trọng.
Thẩm Nhược cầm lấy hồ sơ, nhanh chóng nhìn xem dưới ánh đèn mờ ảo.
Trên đây đều là ca bệnh của một số bệnh nhân, không có thông tin gì quan trọng.
"Theo miêu tả của những dòng chữ bằng máu, nhân vật trung tâm của nhiệm vụ này hẳn là một cậu bé và một cô bé, hoặc hai cô bé. Chúng ta có lên tập trung tìm kiếm những ca bệnh ở lứa tuổi này." Chu Nhã nhắc nhở.
Theo lời nhắc nhở của cô ta, thì đã có một số người đã tách nhau ra rồi tìm kiếm trong văn phòng.
"Tôi đã tìm thấy một cái, mọi người xem nó có phải là cái này không?" Lâm Tử Chu cau mày và lấy ra tài liệu về một ca bệnh đã bị ố vàng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, bởi vì nội dung ghi trên đó thực sự rất kỳ lạ.
Tên họ: Mộc Tình
Tuổi tác: 13
Bệnh tình: Tai nạn xe cộ dẫn đến xuất bệnh ảo tưởng.
Bệnh tình của cô bé này được ghi lại dưới phương tiện nhật ký.
17/3/2015.
Hôm nay em trai lại đến gặp tôi, em ấy rất không vui, bởi vì chị bác sĩ nói rằng em trai ấy không tồn tại, em ấy chỉ là sự tưởng tượng của tôi cho nên tôi đã phớt lờ em ấy cả ngày, sau đó em ấy giận dữ dùng tay cào tôi một cái, sau đó tức giận rời đi.
Lưu ý: Bệnh nhân có vết xước rõ ràng ở cẳng tay, tạm thời nghi ngờ bệnh nhân tự cào bản thân.
31/3/2015.
Em trai tôi đã không tới thăm tôi mấy ngày, tôi cảm thấy rất cô đơn nên đã chủ động nói chuyện với em ấy. Em ấy nói bây giờ em ấy đã có bạn mới và không cần tôi nữa.
Tôi rất đau lòng.
Lưu ý: Tâm trạng của bệnh nhân không tốt, không chịu uống thuốc.
14/4/2015.
Có một cô gái trong bệnh viện đã tự tử bằng cách nhảy lầu. Cô ấy là bạn mới của em trai tôi. Tôi cảm thấy rất buồn khi thấy cô ấy chết.
Em trai tôi đã trở lại và nói thật ra tôi vẫn là người bạn duy nhất của em ấy.
Đánh dấu: Người bệnh đã bắt đầu có khuynh hướng bạo lực, tinh thần không ổn định.
17/5/2015.
Em trai tôi thích chơi trốn tìm. Em ấy yêu cầu tôi phải trốn và không phải cố gắng không để ai bắt được, nếu không tôi sẽ bị trừng phạt.
Đánh dấu: Bệnh nhân hôm nay mất tích cuối cùng cũng đã được tìm thấy trong phòng phẫu thuật.
18/5/2015.
Sau khi thua trò chơi trốn tìm, em trai nói rằng tôi phải tặng em ấy một món quà và nói rằng món quà này phải lấy từ trên người tôi nên tôi đã đưa đôi mắt của mình cho em trai.
Lưu ý: Bệnh nhân có tinh thần không ổn định, đã dùng dao phẫu thuật tự cắt và móc hai mắt của mình.
23/6/2015.
Tôi dường như đã trở nên hỏng rồi. Không có ai đến gặp tôi. Trên người tôi có nhiều côn trùng sau bọ đến nỗi ngay cả em trai cũng không muốn chơi với tôi nữa.
25/06/2015.
Tôi rất vui khi em ấy đã tới thăm mình. Chắc chắn rằng tôi là người quan trọng nhất trong lòng em ấy.
26/06/2015.
Em tôi nói em ấy không có món đồ chơi nữa, trông em ấy khóc rất đau khổ nên tôi cũng rất buồn. Tôi an ủi em bảo em đừng khóc, rồi tôi đưa đầu cho em ấy, ngay khi biết mình có đồ chơi mới em ấy đã nở nụ cười, tôi cũng cười theo.
14/9/2018.
Đau quá, tôi không muốn lại làm món đồ chơi của em trai.
17/8/2019.
Đau quá.
14/11/2022.
Đau quá, đau quá đau quá đau quá đau quá đau quá……