Trong bóng râm của khu rừng, Ian với tốc độ cực nhanh đã dùng móng vuốt sắc nhọn xuyên qua cổ họng một con thỏ hoang. Máu tươi trào ra, anh cúi đầu uống cạn.
Một con thỏ nhỏ bé chẳng thể thỏa mãn cơn đói của anh. Ian như một bóng ma tiếp tục săn mồi trong rừng. Chẳng mấy chốc, trên tay anh đã có thêm vài con mồi với kích thước vừa đủ. Máu đã bị hút cạn, còn lại lớp da và thịt, anh có thể để lại cho Lily nướng làm bữa tối.
Ian đưa tay chạm vào chiếc vòng cổ, bạc làm bỏng ngón tay anh. Chiếc vòng đã thoát khỏi xiềng xích, sao anh còn muốn quay lại bên người đàn bà điên đó?
Anh đã tự do.
Ian chớp mắt, sắc xanh nhạt của đôi mắt nhanh chóng bị màu đỏ bao phủ.
Ian cười điên cuồng, không quan tâm đến hình tượng, cười ngả ngớn tới mức nghiêng ngả.
*
"Hiểu chưa?" Nguyên Khánh nhìn Livia.
Livia cau mày, xác nhận lại bằng cách nhắc lại: "Cô nói người đàn ông bị bắt chiều nay tên là Marco?"
Nguyên Khánh gật đầu. Cái tên này rất phổ biến trong thành phố Florence, là một cái tên bình dân.
"Cao, gầy, tóc nâu và trông khá đẹp trai?" Livia tiếp tục hỏi.
Nguyên Khánh ngạc nhiên nhìn cô, "Đúng, cô biết anh ta à?"
Mặt Livia lập tức tái nhợt, cô gật đầu như cái máy: "Người mà Lydia cưới cũng tên là Marco."
"Sáng nay khi tôi từ nhà trở lại, mọi thứ vẫn bình thường," Livia lo lắng, tay cô xoắn chặt vào quần áo, "Nếu quân lính trong thành phố phải ra tay, chắc chắn không phải chuyện nhỏ."
"Cô hãy về nhà trước, xem Lydia và em bé có ổn không." Nguyên Khánh không quên em gái của Livia mới sinh con chưa lâu và vẫn cần được chăm sóc.
"Tôi sẽ đi xem tình hình bên phía ngài chủ."
Livia cúi chào Nguyên Khánh một cách trang trọng, sau đó vội vàng rời khỏi phòng.
Nguyên Khánh mang vẻ mặt nặng nề. Cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc rồi tiến về phía thư phòng của Heine.
Nhưng cô không thấy anh ở đó.
Đứng trước cửa thư phòng là vệ sĩ trưởng Aaron, dường như anh ta đang chờ cô.
Nguyên Khánh không khỏi cảm thấy khó hiểu, thường ngày Aaron luôn đi theo Heine không rời.
"Anh Aaron, trưởng thân đâu rồi?"
"Thưa tiểu thư Iris, chủ nhân bảo tôi nhắn với cô rằng thời gian nghỉ ngơi của cô đã kết thúc. Bắt đầu từ tối nay, tôi sẽ hướng dẫn cô cách sử dụng sức mạnh của mình." Aaron cung kính đáp.
Nguyên Khánh cau mày.
Liệu có phải trưởng thân đã phát hiện ra điều gì không? Hay là anh không muốn cô dính líu vào chuyện này?
"Anh Aaron, là vì chuyện xảy ra chiều nay phải không? Tôi nghe phong phanh có chút biến động, có người đột nhập vào dinh thự Edmond phải không?" Nguyên Khánh thăm dò.
Sau vài năm học hỏi từ Heine, kỹ năng diễn xuất của cô đã khá hơn một chút.
Nhưng Aaron hoàn toàn không để ý đến màn diễn của cô, anh lùi lại một bước và cung kính nói: "Thưa tiểu thư Iris, chủ nhân không muốn cô dính vào chuyện này. Ngài bảo tôi nhắn với cô rằng ngài sẽ xử lý mọi thứ ổn thỏa."
Với câu trả lời của Aaron, Nguyên Khánh cũng không thể tiếp tục hỏi thêm.
Cô cười gượng: "Vậy chúng ta sẽ bắt đầu khi nào?"
"Chỉ cần tiểu thư đã sẵn sàng, tôi luôn chờ lệnh của cô."
*
Heine lặng lẽ lắng nghe Medici nói không ngừng, cuối cùng cũng chỉ có một mục đích: hy vọng anh có thể gia nhập giới thượng lưu Florence để cùng giải quyết sự kiện đình công của công nhân xưởng len.
Heine hiếm khi công khai thể hiện mình đứng về phe nào. Medici muốn anh ra mặt làm người hòa giải giữa người giàu và người nghèo. Ít nhất, nhà máy không thể tiếp tục đình công thế này, bởi việc đình công kéo dài mỗi ngày sẽ gây thiệt hại số tiền mà những người nghèo nông cạn không thể tưởng tượng nổi.
"Tôi nghe nói, ngài đã ra lệnh bắt giữ người lãnh đạo công nhân gây ra cuộc đình công này." Nhân lúc Medici ngừng lại để uống rượu, Heine xen vào một câu, chuyển hướng câu chuyện.
"Đúng vậy, là một chàng trai ở rể của tiệm bánh." Biểu cảm của Medici thay đổi, "Nghe nói, bắt được anh ta ở trong sân của dinh thự Edmond?"
Heine gật đầu, đưa tay xoa nhẹ lông mày, "Đã làm Iris thức giấc." Anh tự nhiên hạ tay, giải thích, "Cô ấy có thói quen ngủ trưa, thỉnh thoảng tôi sẽ ở bên cạnh cô ấy."
"Hai vợ chồng các người tình cảm thật tốt." Medici thở dài, "Nhưng, cũng chưa thấy anh có con."
"Iris vẫn còn trẻ." Heine mỉm cười đáp lời, "Không cần vội."
"Sao có thể không vội được chứ? Có nhiều con cái thì tốt hơn." Medici nhớ lại những đứa con ở nhà mình, "Gia đình phải đông đúc và vui vẻ thì mới ra dáng chứ." Nói xong, ông cũng chống cằm, "Đám "giẻ rách" chết tiệt đó, một lũ bẩn thỉu, nếu không phải vì bọn họ làm loạn thì có cần tôi phải chạy đi chạy lại thế này không?"
Heine mím môi, cầm lên ly rượu, ly rượu che đi biểu cảm của anh.
"Công nhân muốn lương cao hơn, hoàn toàn hợp lý."
"Anh đang đùa sao?" Medici nhìn anh, "Tôi biết danh tiếng của anh trong giới công nhân rất tốt, nhưng Edmond, đây không phải là quyết định một mình anh có thể làm, những người khác sẽ không từ bỏ lợi ích, và tôi cũng tuyệt đối không nhượng bộ."
Heine cười nhẹ. Điều này là hiển nhiên, những thương nhân khác không giống anh.
"Tôi có thể giúp các ngài hòa giải." Heine lùi một bước, "Nhưng tôi có một điều kiện."
Biểu cảm của Medici lại thay đổi.
"Sẽ không làm ngài khó xử đâu." Giọng điệu của Heine trở nên nhẹ nhàng, "Nếu không phải vì Iris, tôi sẽ không mở lời."
"Có liên quan đến phu nhân sao?" Biểu cảm của Medici khẽ thay đổi, về vị phu nhân bí ẩn của Edmond, ông chỉ gặp vài lần.
Edmond rất quý trọng cô vợ trẻ đẹp này, ngoài buổi tiệc ra mắt, anh chưa từng đưa cô tham dự bất kỳ buổi tiệc nào khác.
"Marco này có chút quan hệ thân thích với người hầu gái của vợ tôi." Giọng Heine mang theo chút bất lực, cứ như thể nếu không phải vì vợ mình, anh sẽ không can thiệp vào vụ xét xử của người này.
"Vì thể diện của tôi, mong ngài Medici xử lý nhẹ nhàng. Đừng lấy mạng anh ta, thưởng vài roi để anh ta rút kinh nghiệm, cũng là một lời cảnh báo cho đám người bên dưới."
"Haha, tất nhiên rồi." Medici cười gượng hai tiếng, miệng thì đồng ý nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Heine, muốn xem anh có thực sự vì lý do của phu nhân hay còn mưu đồ gì khác.
Heine mỉm cười nhẹ nhàng, phong thái tự nhiên, cử chỉ tao nhã, không giống như có âm mưu gì.
Medici nhìn anh một lúc lâu mà không nhận ra điều gì, ông chuyển đề tài sang vấn đề hội đồng.
*
Khi Heine rời khỏi dinh thự Medici đã là đêm khuya.
Medici vốn định giữ anh ở lại qua đêm, nhưng Heine từ chối, lý do không ngoài việc vợ đang đợi ở nhà.
Medici còn trêu anh, ngày càng giống người sợ vợ.
Heine chỉ mỉm cười không nói gì, đôi mắt tràn ngập tình cảm ngọt ngào, bước lên xe ngựa, khi dinh thự Medici dần biến mất khỏi tầm mắt, tất cả cảm xúc trong mắt anh cũng biến mất, trở lại vẻ bình thường.
Nghe theo lời khuyên của giáo chủ Sells, việc công khai tuyên bố Iris là vợ chưa cưới rồi thành vợ chính thức, quả thực đã giúp anh tránh được không ít rắc rối.
Heine dựa vào ghế ngồi, như có ảo giác, anh cảm thấy trên người mình chỗ nào cũng vương vấn mùi hương của Iris. Cảm giác này không phải chỉ mới một hai ngày. Hôm nay cũng vậy, trên người anh luôn phảng phất hương thơm nhẹ nhàng đầy quyến rũ ấy.
Việc thiếu máu đã khuếch đại sự cám dỗ của máu từ huyết duệ đối với trưởng thân.
Vị thân vương huyết tộc chống tay lên đầu, mái tóc nâu rủ xuống dọc theo mang tai, khiến khuôn mặt anh mềm mại. Trong làn hương thoang thoảng ấy, Heine thu lại suy nghĩ, tập trung vào việc bàn bạc trước đó với Medici.
Con đường đen tối đột nhiên bừng sáng một ngọn lửa, theo sau đó là tiếng bước chân ồn ào.
"Đó là xe ngựa của đám "béo"."
"Chặn chúng lại."
"Bắt chúng, dạy cho chúng một bài học, đổi Marco về."
"Đúng, thả Marco về."
"Dùng đám "béo" đổi lấy Marco."
"Đổi lại, đổi lại!"
Tiếng hô vang lên từ xa đến gần, bước chân cũng trở nên gấp gáp.
Người đánh xe nhận ra tình hình không ổn, vung roi để thúc ngựa tăng tốc, nhưng đã quá muộn, từng nhóm người xúm lại vây kín.
Người đánh xe chưa bao giờ thấy cảnh tượng như thế này, không khỏi hoảng loạn. Anh ta quay về phía sau, giọng run rẩy: "Thưa ngài, chuyện này, phải làm sao đây?"
Heine đẩy mở cửa sổ nhỏ của xe ngựa, con đường đã bị những người công nhân cầm đuốc chặn kín, từng vòng từng vòng, không còn lối thoát cả trước lẫn sau.
Đây là con đường phải đi qua để đến dinh thự của Medici, những công nhân chặn lại đây để "chào hỏi" mỗi người thuộc giới thượng lưu đến dinh thự Medici — bên ngoài dinh thự có lính tuần tra trong thành nên họ không thể lại gần.
"Không sao." Heine đáp, "Không cần sợ."
Nếu lúc này, người bị vây quanh là những chủ nhà máy bóc lột công nhân, chắc chắn họ sẽ phải lo sợ, nhưng hiện tại, trong chiếc xe này, người đang ngồi là Heine Edmond, một thương nhân được phần lớn công nhân trong thành phố kính trọng.
Heine cúi người bước ra khỏi xe ngựa.
Người đánh xe tháo chiếc đèn dầu treo bên ngoài xuống, giơ cao để soi sáng cho Heine.
Người đánh xe không cao bằng Heine, dù giơ cao tay cũng khá khó khăn. Heine liếc nhìn anh ta một cái rồi giơ tay nhận lấy chiếc đèn dầu.
"Cậu vào trong đi." Anh nói với người đánh xe.
"Thưa ngài, điều này —" Đây không phù hợp với quy tắc lễ nghi.
Người hầu không thể tự tiện sử dụng xe của chủ nhân, hơn nữa trong tình huống hiện tại, sao có thể để người hầu trốn tránh, còn chủ nhân phải đối mặt?
"Không sao, vào đi." Heine hiểu rõ sự lưỡng lự của anh ta. Lần này, anh khẽ sử dụng một chút khả năng ám thị. Người đánh xe vẫn còn chút chần chừ, nhưng dưới ảnh hưởng của khả năng này, anh ta mở cửa xe và chui vào, tuy nhiên, ý thức trách nhiệm khiến anh ta không dám ngồi vào chỗ của chủ nhân mà chỉ dám thu mình vào một góc trong xe.
Heine không còn tâm trí để bận tâm tới những chi tiết đó. Anh và chiếc xe của mình đã bị những người công nhân nổi dậy vây quanh.
"Đồ "béo" chết tiệt, các ngươi đã làm gì với Marco? Trả anh ta lại cho chúng tôi!" Người đứng đầu tiên chỉ vào Heine rồi lớn tiếng quát.
Xung quanh mọi người đồng thanh hưởng ứng, tiếng hô vang lên không ngớt, cực kỳ náo loạn.
Ánh mắt của Heine vẫn bình tĩnh như thường lệ. Anh cầm đèn dầu, nhìn về phía người đàn ông cao lớn vừa lên tiếng.
"Ta không phải là "béo" mà các người nói." Giọng anh điềm đạm.
"Ta là Edmond, Heine Edmond."
______
Chú thích 42: "Béo" là cách người nghèo gọi mỉa giới nhà giàu. Các hội nhỏ thường dùng từ này để chỉ các hội lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT