* Tháng 6 năm 1345· giữa mùa hè · ngày

_

Tháng Sáu ở Florence, thời tiết nóng bức không chịu nổi.

Kim đã rời đi từ lâu, nhưng Nguyên Khánh vẫn ngồi ngây người trong chiếc quan tài của mình.

Tâm trí cô trống rỗng.

Tiếng bước chân hỗn loạn đột nhiên vang lên lọt vào tai Nguyên Khánh, cô ngẩng đầu lên.

"Đừng để hắn chạy thoát, bắt hắn lại!"

"Đó là dinh thự của ngài Edmond!"

"Trời ơi, hắn đã xông vào trong rồi!"

"Bắt hắn, đó là mệnh lệnh!"

Nguyên Khánh nhanh chóng di chuyển đến bên cửa sổ, lưng áp sát vào tường cẩn thận nhấc một góc rèm len lên.

Một tia nắng mặt trời len qua khe hở, Nguyên Khánh thận trọng không để cơ thể chạm vào tia sáng đó, cô nhìn ra bên ngoài.

Một thanh niên mặc chiếc áo ngắn bằng vải lanh cũ kỹ xông vào sân của dinh thự Edmond, hắn ta chạy qua sân, thỉnh thoảng quay đầu nhìn đám lính gác đang đuổi theo phía sau.

"Chặn hắn lại!"

Dưới ánh nắng chói chang của buổi trưa, sân dinh thự Edmond vắng vẻ, lính gác trong dinh bị sự việc bất ngờ làm kinh ngạc, họ vội vàng chạy ra ngoài.

"Đây là dinh thự của ngài Edmond, ai cho phép các người xông vào?"

"Cút đi!" Một trong những binh lính mặc đồng phục của quân đội Florence hét lên, "Chúng tôi đang thi hành mệnh lệnh."

Lính gác của dinh thự Edmond không phải kẻ ngốc, họ liếc nhau rồi phối hợp với binh lính trong thành, lao tới chặn người đàn ông trong bộ đồ xám.

Dinh thự Edmond nằm gần sông Arno, phía bên kia dinh thự là dòng sông Arno đang chảy.

Người đàn ông trong bộ đồ xám nghiến răng, lớn tiếng kêu: "Ngài Edmond cứu tôi! Ngài Edmond, công nhân nhà máy len không thể sống nổi nữa, thợ chải len sắp chết đói rồi."

"Ngài là nhà thương nhân cảm thông nhất trong thành phố, chỉ có ngài mới có thể giúp chúng tôi có một tia hy vọng."

"Xin ngài thương xót, thưa ngài Edmond. Hàng vạn thợ chải len đang coi ngài là hy vọng cuối cùng của họ."

Nguyên Khánh nhíu mày.

Dù cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu những gì đang diễn ra trước mắt là vấn đề mà Kim đã nói là rắc rối mà Heine gặp phải, thì đúng là một rắc rối lớn.

"Câm miệng đi, Marco. Đồ ngốc dối trá. Ai cho phép ngươi xông vào đây làm phiền giấc nghỉ của ngài Edmond?" Một tên lính trói chặt người đàn ông tên là Marco. "Ngươi có thể thuê luật sư, nhưng ta khuyên ngươi nên tiết kiệm tiền và lo lót cho quan chấp hành án thì hơn, đồ ngu ngốc."

Tên lính nhổ một bãi nước bọt: "Trời nóng thế này mà phải đuổi theo thằng nhóc này suốt ba con phố, thật là chết tiệt."

"Xin lỗi đã làm phiền, gửi lời chào ngài Edmond." Một tên lính nói với lính gác của dinh thự Edmond.

Heine đứng bên cửa sổ phòng ngủ, thông qua một con quạ đang đậu trên cành cây nhìn mọi việc đang diễn ra trước mắt.

Anh vẫn khoác chiếc áo choàng ngủ màu trắng lúc trước.

"Chúng ta gặp rắc rối rồi." Aaron cúi đầu, anh ta cũng dùng cách đặc biệt để quan sát tình hình trong sân. "Người bị quân đội bắt đi chính là Marco, thủ lĩnh của nhóm công nhân nổi dậy lần này."

"Hiện giờ, một nửa số công nhân trong thành phố đã tham gia cuộc đình công này."

"Còn nhà máy của chúng ta thì sao?"

"Vì ngài trả lương hậu hĩnh nên tạm thời chưa có vấn đề gì. Nhưng sau sự việc xảy ra hôm nay, có lẽ ngài sẽ..." trở thành tâm điểm của sự chú ý.

"Ta biết." Heine trả lời điềm tĩnh, "Chuẩn bị đi, tối nay chúng ta sẽ đến thăm một vị khách."

Không cần nói, vị khách đó chính là Chủ tịch Hội đồng Thành phố Florence, Medici.

"Chủ nhân vẫn bị cuốn vào sự việc lần này." Aaron cúi đầu.

"Trốn tránh thì không khó," Ánh mắt Heine dừng lại ở bức rèm len dày, nếu như có thể nhìn xuyên qua nó, hẳn sẽ dừng ở người thanh niên bị lính gác dẫn đi trong sân, "Nhưng chúng ta không thể trốn mãi."

"Hiện giờ, đã có công nhân trong thành phố lên kế hoạch đình công, dù nhà máy của chúng ta chưa bị ảnh hưởng, nhưng chủ nhân, tình hình này không ai biết sẽ kéo dài bao lâu." Aaron lo lắng nói.

Những thảm họa do con người gây ra đối với anh ta còn đáng sợ hơn thiên tai.

"Công nhân bị bóc lột quá mức," Aaron tiếp tục, "Tin tức cho biết những người sản xuất len ở ngoài thành phố, chỉ dựa vào việc chải len để sinh sống, đã có người chết đói."

"Giá len sắp rẻ hơn cả lương thực, các chủ nhà máy tìm đủ mọi lý do để trừ lương. Cũng liên quan đến chiến tranh Anh - Pháp và sự xâm lược của người Mông Cổ."

"Chiến tranh thực sự ảnh hưởng đến thương mại trên biển, nhưng các chủ nhà máy không đến nỗi không thể trả lương cho công nhân, chẳng qua là do thái độ mập mờ của Giáo hoàng." Heine khẽ cau mày. "Nhà máy của chúng ta thì sao? Vẫn thu mua với giá cũ à?"

"Theo chỉ thị của ngài, chúng ta vẫn giữ giá cũ," Aaron thở dài, "Nhưng nhu cầu của chúng ta có hạn, chỉ chọn loại len tốt nhất để tránh rắc rối, nhưng với mức giá ngài đưa ra, chắc chắn sẽ gây bất mãn cho các nhà máy sản xuất len khác trong thành phố."

"Có vẻ như đó cũng là mục đích của Medici." Heine nói, ánh mắt trầm ngâm. "Ta hiểu rồi."

Anh không có vẻ lo lắng chút nào, Aaron âm thầm ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống.

Những rắc rối do con người gây ra có thể sẽ buộc chủ nhân phải tham dự các cuộc họp của hội trong ban ngày. Đối với huyết tộc, tránh xa thế sự là cách sinh tồn tốt nhất.

Nhưng giờ đây, có lẽ muốn tránh cũng không được.

Hy vọng lần này có thể an toàn vượt qua, giải quyết ổn thỏa.

*

Nguyên Khánh đứng đờ đẫn bên cửa sổ, cô không rõ chuyện gì đang xảy ra khi lính trong thành phố lại dám xông vào sân của Edmond để bắt người.

Cô nhớ lại tên đàn ông liều lĩnh vừa xông vào. Hắn nói, hàng vạn thợ chải len, ngài là hy vọng cuối cùng của họ.

Nhà máy xảy ra chuyện gì sao?

Nguyên Khánh rất muốn ra ngoài tìm hiểu tình hình, nhưng bây giờ là ban ngày, tiểu thư ngoan ngoãn và đáng yêu Iris nên chìm trong giấc mơ ngọt ngào, chứ không lén lút đi lại trong lâu đài.

Nguyên Khánh gạt bỏ ý định ra ngoài, cô nghĩ đến tối sẽ nhờ Livia giúp cô thăm dò tin tức. Là con người, Livia chắc chắn hành động sẽ thuận tiện hơn cô, một bán huyết tộc nửa vời.

Nguyên Khánh nằm xuống chiếc quan tài, cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi và chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

*

Lúc chạng vạng, trên con đường đất từ Rome đến Florence.

Một cô gái trẻ nắm dây cương, dừng xe ngựa dưới tán cây râm mát. Tầng tầng lớp lớp lá cây dày đặc đan xen khiến ánh sáng xuyên qua kẽ lá không còn gay gắt như trước.

Cô gái nhảy xuống, bước tới gần xe ngựa và đá nhẹ vào bóng người cuộn tròn trong đống hàng hóa.

"Này, dậy đi. Mặt trời đã lặn rồi."

Huyết tộc tóc bạc từ từ mở mắt. Người đứng trước mặt anh không ai khác chính là Lily Fox, người đã trưởng thành sau tám năm.

Cô là con gái của một Thánh Kỵ sĩ Ý và một pháp sư người Anh.

Trong vài năm đầu của tám năm qua, Ian đã thử mọi cách để trốn thoát, nhưng lần nào cũng thất bại.

Ian hận đến nghiến răng, nhưng anh chẳng thể làm gì, bị hạn chế uống máu, không có quan tài để tránh khỏi sự sống khiến anh ngày càng suy yếu. Giờ đây, sức mạnh của anh chẳng thể sánh nổi với một huyết tộc mới trưởng thành.

Anh là Tử tước trẻ nhất trong gia tộc Mitchell.

Sau đó, Ian từ bỏ. Trốn thoát với anh không còn ý nghĩa gì, ngược lại chỉ khiến anh yếu hơn. Nghĩ theo cách tích cực, trong tám năm qua, Lily Fox, cô pháp sư thô lỗ đó, thực sự chưa làm gì quá đáng với anh.

Chỉ là thỉnh thoảng, thỉnh thoảng cô lại dùng dao nhỏ để lấy máu anh cho những người sắp chết uống, giúp họ có thể tạm biệt gia đình.

Nhưng sau mỗi lần lấy máu, Lily Fox đều bù đắp cho anh bằng cả một con vịt tươi.

Tổ tiên ơi, hãy cứu lấy tín đồ trung thành của ngài.

Ian nghĩ mình đã hoàn toàn mất hết hy vọng, chỉ một con vịt cũng đủ làm anh hài lòng. Trước đây, không lâu trước khi trở thành nô lệ của cô pháp sư thô lỗ này, anh chỉ uống máu trinh nữ cao quý.

Ian mở mắt ra. Giờ đây, đôi mắt của anh cũng đã phai màu. Khi còn là con người, anh có đôi mắt màu xanh, giờ đây đôi mắt anh có màu xanh nhạt.

Anh cố gắng nâng cơ thể dậy, đôi mắt nhạt màu nhìn về phía Lily, cô đang cúi lưng đứng trong thùng xe ngựa, dùng chân để đánh thức anh.

Ánh mắt Ian dừng lại trên người Lily, anh nhếch môi cười.

"Cô bây giờ thật thơm ngon, mùi của trinh nữ."

Lily cau mày, sau vài năm đầu Ian Mitchell bị cô trừng trị vài lần, anh hiếm khi đùa cợt như vậy nữa.

"Anh nói gì thế?"

Ian cười mà không nói gì, anh hơi nhấc cằm, ra hiệu cho cô nhìn vào quần.

Để tiện cho việc di chuyển, Lily mặc đồ nam gọn gàng, cô khó hiểu cúi đầu xuống nhìn, nhưng chẳng thấy gì.

"Anh giở trò gì vậy?"

Ian nhàn nhạt đáp: "Đằng sau."

Lily nghi hoặc quay đầu lại, vừa nhìn qua, cô liền ngồi phịch xuống, khiến cả xe ngựa rung lên.

"Anh nhìn cái gì vậy?" Lily tức giận định kéo chiếc vòng bạc trên cổ Ian.

"Tôi cần phải nhìn sao?" Huyết tộc tóc bạc mỉa mai, "Chẳng lẽ tôi không thể ngửi thấy sao?"

Chiếc vòng bạc thiêu đốt cổ trắng dài của anh đến mưng mủ, chiếc vòng hòa lẫn vào da thịt trông rất ghê rợn.

Ian chẳng mảy may bận tâm, anh chống tay về phía Lily.

Đã bốn ngày không ăn uống, giờ anh đói đến mức đầu óc quay cuồng, lại gặp người phụ nữ này đang trong kỳ sinh lý, hương thơm nhàn nhạt lan tỏa trong mũi khiến Ian quên đi cơn đau trên cổ, giờ anh chỉ muốn ăn.

Ian chống tay xuống đất, âm thanh da thịt cháy xèo xèo vang lên, nhưng trong mắt anh chỉ còn lại làn da trắng nõn trước mặt và mạch máu nóng hổi dưới lớp da đó.

Lily Fox là người phụ nữ mà anh đã quan sát từ khi còn nhỏ. Anh biết rất rõ về cô. Không một người đàn ông nào dám đến gần cô trong phạm vi hai bước, cô có dòng máu trinh nữ trong sạch và thuần khiết.

Răng nanh của anh không thể kiểm soát được nữa, Ian chống tay vào tường xe ngựa, giam Lily trong vòng tay.

Máu của Lily đối với anh là một nguồn dưỡng chất tuyệt vời.

Răng nanh của anh áp sát vào động mạch cổ của Lily, chỉ cần đâm thủng lớp da mềm mại đó, anh sẽ thoải mái uống no nê, hoặc may mắn hơn, giết chết người phụ nữ này và anh sẽ được tự do.

"Anh nên suy nghĩ kỹ." Giọng cô có chút run rẩy vì sợ hãi, nhưng vẫn kiên định, điều mà Ian rất ghét.

"Nếu anh cắn tôi, tôi sẽ chết, còn anh cũng không sống được đâu. Cho dù lời nguyền vô hiệu, thân vương Cassel cũng sẽ không tha cho anh."

Lời đe dọa thật tệ.

Nhưng hành động của Ian dừng lại, anh nhấc đầu lên, mái tóc bạc chạm vào vành tai của Lily.

"Hừ." Huyết tộc tóc bạc cười khinh thường, trong khoảnh khắc tiếp theo, anh hóa thành sương mù và tan biến.

Khi chắc chắn anh đã thật sự rời đi, cơ thể căng thẳng của Lily mới thả lỏng.

Cô đặt tay lên ngực, nơi trái tim cô đang đập nhanh và dồn dập.

May mắn thay, tên ngốc đó đã quá đói đến mức mất lý trí.

Lily thở phào nhẹ nhõm, dựa vào tường xe ngựa và nhắm mắt lại.

_____

Chú thích 41: Phân cảnh được lấy cảm hứng từ cuộc Khởi nghĩa Ciompi xảy ra vào năm 1378 trong lịch sử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play