Máu tươi phủ lớp này đến lớp khác, mắt mọi người mở to.

Họ không hiểu, rõ ràng ánh sáng chiến thắng đã chiếu rọi trên người họ.

Rõ ràng chúng ta đã cố gắng hết sức để sống sót! Tại sao, tại sao vẫn không thoát khỏi cái chết!

Ta cũng không hiểu, chỉ có thể cố gắng mở to mắt hết mức.

Khi khói bụi tan hết, đội Hắc Giáp vệ của hoàng thất chia làm hai hàng, từ giữa lộ ra một bóng hình mềm mại duyên dáng hết sức không phù hợp với không khí nghiêm trang này.

Họ gọi nàng ta là, Công chúa.

27

"Ngươi chính là Thường Niệm à."

Cao Gia Di được cung nữ đỡ chậm rãi bước tới, thấy ta chật vật bẽ bàng, nụ cười trên môi nàng ta càng sâu thêm.

Rồi, nàng đưa đôi giày thêu đính đầy ngọc trai lên đẩy gò má ta, buộc ta phải nhìn nàng ta.

"Ta còn tưởng là mỹ nhân tuyệt sắc nào, hóa ra chỉ là một kẻ dong chi tục phấn tầm thường!"

Nàng ta che miệng cười khúc khích, mắt cong cong, trông hệt như một tiểu thư khuê các hiền lành đoan chính trong thành.

Ngay sau đó, đôi mắt hạnh nhỏ xinh của nàng ta chợt lóe lên vẻ lạnh lùng.

Cao Gia Di hung hăng đá vào cằm ta, giận dữ nói: "Trần Bình lại vì cái thứ này mà từ chối bổn điện! Thật không biết tốt xấu!"

"Nhưng không sao cả." Nàng ta cúi người xuống, rút con d.a.o găm bên hông ra, cắt từng nhát lên mặt ta như để trút giận: "Mọi thứ sẽ trở lại đúng quỹ đạo thôi.

Cái gì của ta, cuối cùng vẫn là của ta."

Nàng ta nói xong, một tên Hắc Giáp vệ bước đến bên cạnh, trên tay xách.

.

.

Đồng tử ta co rút lại.

Đó là đầu của Triệu Văn Hàn!

"Điện hạ, quân đội của Triệu Văn Hàn đã bị tiêu diệt gần hết.

Theo lệnh của người, chúng thần đã để lại vài tên sống sót, và cũng bắt chúng thống nhất lời khai."

Cao Gia Di mỉm cười, tỏ vẻ thấu hiểu.

"Là lời khai gì, ngươi nói đi! Đừng để Ung Vương hậu phải lo lắng chứ!"

"Chết!" Mắt nàng ta tối sầm lại, mũi d.a.o đang chạm vào gò má ta lún sâu xuống: "Cũng phải cho nàng ta c.h.ế.t một cách rõ ràng chứ!"

Tên Hắc Giáp vệ ngập ngừng, ánh mắt nhìn ta lóe lên chút thương hại.

"Hạ quan đã dặn bọn họ, khi gặp Ung Vương, sẽ nói rằng khi quân Triệu Vương áp sát thành, Ung Vương hậu vì sợ hãi nên chủ động mở cửa thành đón địch rồi nhân lúc hỗn loạn bỏ thành trốn chạy.

Hơn mười vạn dân thành An Dương đều bị tàn sát, không một ai sống sót."

Vẻ mặt ta kinh hoàng.

Tàn sát hết, không một ai sống sót? !

Bọn họ định tàn sát cả thành sao? !

Quả nhiên, sau khi Cao Gia Di gật đầu hài lòng, đám Hắc Giáp vệ ùa vào thành g.i.ế.c chóc những dân chúng còn sót lại.

Nghe tiếng thét chói tai, tiếng kêu than, tiếng van xin vang lên khắp nơi, ta chỉ thấy đau đớn như cắt ruột.

Nuốt ngụm m.á.u trong cổ họng, ta khó khăn nói: "Không.

.

.

đừng! Ngươi.

.

.

ngươi không phải đến giúp Trần Bình sao? !"

Cao Gia Di như nghe thấy chuyện cười động trời nhất trên đời, cười thành tiếng.

"Không g.i.ế.c bọn họ, lẽ nào để lại người sống để tuyên bố hành động tàn bạo của bổn điện sao? Hơn nữa.

.

." Cao Gia Di chuyển ánh mắt: "Ai bảo ngươi bổn điện làm vì hắn.

Bổn điện làm vì chính mình."

"Vì —"

Cao Gia Di mỉm cười nhìn về phía thành An Dương đang chìm trong m.á.u lửa.

Ánh tà dương như máu, những tia sáng li ti như m.á.u tươi đặc quánh rơi đầy trên gương mặt xinh đẹp của nàng ta.

Cao Gia Di nhắm mắt, vẻ mặt đầy tận hưởng và say mê: "Cứu vớt thiên hạ sinh linh này!"

Ta nhổ mạnh vào mặt nàng ta, giận dữ nói: "Một bên nói đại đồng thiên hạ, cứu vớt sinh linh! Một bên coi rẻ mạng người, tàn sát sinh linh! Ngươi giả dối, đáng sợ —!"

"Ngươi hiểu cái gì." Cao Gia Di rút d.a.o găm ra, nhận chiếc khăn từ cung nữ đưa tới, lau chùi cẩn thận: "Một người công thành vạn xương khô."

"Thường Niệm." Đôi mắt nàng ta sáng đến mức khiến người ta rợn người: "Chết vì đại nghiệp của bổn điện, là vinh hạnh của các ngươi!"

"Yên tâm đi."

Cao Gia Di rũ mắt cười nhạt, chiếc áo cánh màu hồng nhạt khiến nàng trông như một nụ hoa yếu ớt đáng yêu..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play