Ta đỏ mắt đe dọa hắn: "Trần Bình, nếu chàng c.h.ế.t ta sẽ đi tái giá đấy!"

".

.

.

Được."

"Được cái gì mà được! Chàng chỉ biết nói được!" Ta túm chặt vạt áo hắn, nhét bùa bình an cho hắn: "Trần Bình, chàng phải sống mà về đấy! Chàng nghe chưa!"

"Trần Bình," Ta ôm chặt hắn: "Ta chờ chàng trở về đón ta."

Thân hình to lớn của Trần Bình bỗng run lên.

Hắn lập tức ôm chặt lấy ta, mạnh đến mức như muốn hòa ta vào m.á.u thịt.

"A Niệm." Trần Bình hứa hẹn: "Ta nhất định sẽ trở về đón nàng.

Nhất định!"

Nói xong, hắn vẫy tay ra hiệu cho người đánh xe.

Roi ngựa vung lên, tuấn mã hí vang.

Nhân đêm tối, ta được đưa đến một thôn trang ở huyện bên cạnh.

Rất kỳ lạ, rõ ràng có được nhiều tiền như vậy, nhưng ta vẫn trằn trọc suốt hai đêm liền.

Trong bóng tối, từng rương vàng bị ta mở ra.

Ánh vàng lấp lánh, sáng chói, nhưng không hề nào lọt vào mắt ta.

Ta cúi đầu, gần như thờ ơ nhìn đống vàng mà ta yêu thích nhất.

Trước mắt, chỉ còn lại Trần Bình.

Ta lo lắng cho hắn, nhưng không thể giúp được gì.

Thậm chí, ta còn không có can đảm đồng sinh cộng tử cùng hắn.

Ta chỉ có thể cầu nguyện với Bồ Tát, với Thần Phật trên trời.

Ta nói, ta chỉ tham lam thêm lần này thôi.

Chỉ cần hắn bình an trở về, ta không còn mong cầu gì trong đời này nữa.

Nói xong, ta lần lượt quỳ lạy về bốn hướng trong phòng.

Hết lần này đến lần khác, hết lạy này đến lạy khác.

Cho đến khi ánh bình minh rơi đầy trên đôi mắt mệt mỏi và lo âu của ta, trong làn nước mắt mờ mịt, ta như thấy có người chạy về phía ta.

Gương mặt rối bời của hắn vấy đầy máu, thanh đao dài đeo bên hông lấp lánh ánh sáng lạnh.

Chỉ có một đôi mắt như băng, trong khoảnh khắc nhìn thấy ta, hóa thành làn nước xuân dập dờn.

Ta nín khóc mỉm cười, đưa tay cho hắn.

"Trần Bình, chàng đã về rồi."

Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, kéo ta vào lồng n.g.ự.c rộng lớn của mình.

Xuyên qua lớp áo dày, trái tim đang đập vì nhau của bọn ta vang lên thình thịch.

Trong dòng chảy của tình yêu nồng cháy, chỉ nghe Trần Bình đầy kích động và vui mừng nói: "Đúng vậy, A Niệm, ta đã trở về đón nàng rồi."

16

Bọn ta chưa kịp đắm chìm trong niềm vui chiến thắng, tình thế nghiêm trọng lại ập đến trước mắt.

Việc này là do hai người làm, nhưng ngôi vua chỉ có một.

Ta không nhịn được nhắc nhở Trần Bình: "Triệu Văn Hàn không phải kẻ chịu khuất phục dưới người khác."

Trần Bình im lặng.

Hắn chỉ cụp mắt, vò tay, không biết đang nghĩ gì.

Ta tưởng cái đầu gỗ của hắn lại bị rỉ sét rồi, nên đành nói rõ ràng từng lời một nhét vào tai hắn.

"Bàn về uy vọng, Triệu Văn Hàn làm quân sư cho Ngô Trí bao nhiêu năm rồi.

Nhưng hắn ta chỉ bày mưu tính kế, chưa từng tắm m.á.u chiến đấu, đồng sinh cộng tử với các tướng sĩ, tất nhiên không bằng chàng.

Nhưng hắn ta nắm giữ triều chính nhiều năm, bàn về mưu lược chàng không nhìn xa trông rộng, bao quát toàn cục bằng hắn ta.

Còn bàn về mưu kế.

.

."

Ta bĩu môi, hận rèn sắt không thành thép nhìn Trần Bình, chê bai: "Lời ta nói khó nghe, tạm thời không nói nữa.

Tóm lại.

.

."

Giọng ta trầm xuống, sự dữ tợn quyết liệt năm xưa khi tranh giành thức ăn với chó hoang lại bùng phát trong xương tủy, hiện lên trên gương mặt.

"Không thể giữ lại hắn ta!"

Trần Bình thở dài: "Làm sao ta không biết không thể để lại Triệu Văn Hàn, chỉ là ta sợ quá gấp gáp tuyệt tình, sẽ làm lạnh lòng huynh đệ."

Ta nhíu mày, hừ lạnh.

"Trần Bình, bây giờ ngươi nói với ta về tình nghĩa huynh đệ à? ! Đây không phải lúc ngươi vì đại nghiệp quốc gia, vì đời sống bách tính mà tiến lên không chút do dự sao? !"

Trần Bình có vẻ rất khó xử, ấp úng nói: "Nhưng A Niệm, có những việc.

.

."

"Có những việc!" Ta ngắt lời hắn, ánh mắt rực sáng: "Chỉ có g.i.ế.c hắn ta mới có thể tiếp tục."

Rồi ta quay người ném cây cung bạc treo trên tường xuống trước mặt Trần Bình.

Đây là cây cung Trần Bình đặc biệt làm để phòng khi hắn không có mặt, có kẻ thù quân địch nhân cơ hội báo thù ta..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play