"Không thèm nói chuyện với bà nữa, đi, Tiêu Điềm, đi ra ngoài cùng ta ăn tiệc." Bị chế giễu ngay trước mặt bà con hàng xóm, Thôi Hạnh Hoa nhổ vỏ hạt dưa trong miệng ra, kéo con gái chạy trối chết.
Trước khi đi còn không quên bốc một nắm đậu phộng được bày trên bàn bỏ vào túi áo của mình.
Trương thẩm xoay người, giữ thái độ hòa hoãn mà giải thích với tân nương: "Đó là đại bá mẫu của Tiêu Liệt, là một người ngang ngược.
Nhưng mà đã phân nhà rồi, cháu đừng sợ nhé."
Phó Yên hơi hơi gật đầu.
Đương nhiên nàng không sợ bà ta.
Đối với loại muốn chiếm chút lợi này, bề ngoài tranh chấp và nói xấu này làm sao bì được với sự lục đục ở trong phủ chứ, Phó Yên hoàn toàn không lo lắng.
Huống chi trong nhà Tiêu Liệt số lượng nhân khẩu đơn giản.
Vị đại bá mẫu này lại không được coi là người trong nhà.
Trương thẩm thấy tân nương bình tĩnh ngồi ngay ngắn, không nói bất cứ ý kiến gì liền yên tâm.
"Đi đi đi, đều đi ra ngoài ăn tiệc thôi." Trương thẩm hô hào, đám tiểu cô nương cùng phụ nhân túm tụm tại căn nhà nhỏ này không chỉ chen chúc đến quá chật mà còn rất ồn ào.
Trương thẩm là phu nhân trưởng thôn, hôm nay cũng là người đứng ra lo liệu việc của nhà chủ, vì vậy mọi người vẫn nghe theo lời bà.
Hơn nữa, hôm nay Tiêu Liệt tổ chức việc mừng, các món ăn đều ngon, có cá có thịt! Tân nương tử có thể xem bất cứ lúc nào, nhưng đồ ăn ngon thì không thể bỏ lỡ được.
Mọi người nói nói cười cười rời khỏi nhà ở, tiến vào trong viện ăn cơm.
Tiếng người dần dần tiêu tán.
Phó Yên nới lỏng sống lưng vẫn luôn ưỡn thẳng, co chân dựa nghiêng vào cột giường của chiếc giường cưới mới.
Chưa kịp nghỉ ngơi trong chốc lát, cánh cửa lại bị mở ra rồi khép lại.
Tiêu Liệt bưng cái chén vững vàng đi vào nhà ở.
"Trương thẩm nói, suốt cả ngày hôm nay nàng chưa ăn cái gì.
Ta phần nàng một chén nhỏ mì canh suông, nàng ăn tạm vài miếng để lót dạ trước, muốn ăn cái gì thì ta lại đi lấy cho nàng."
Tiêu Liệt đặt chén nhỏ lên trên bàn.
Phó Yên nghe thấy Tiêu Liệt nói, trong lòng vui mừng.
"Ta còn đội khăn voan, ăn như thế nào bây giờ?"
"Vậy… vậy ta vén khăn cho nàng nhé".
Tiêu Liệt nhìn tân nương ngồi ở mép giường, nuốt trộm nước miếng, hơi căng thẳng một chút.
Tiêu Liệt chậm rãi ngồi ở bên cạnh Phó Yên bên, nắm chặt cái sào từ khay xung hỉ lên.
"Ta…… Ta hất lên nhé…"
Dưới khăn voan đỏ, Phó Yên cười cong môi đỏ lên, sao người này lại có vẻ hơi ngốc thế nhỉ.
Sào hỉ vén một góc khăn voan đỏ lên rồi từ từ hất ra phía sau.
Từ cái cằm trắng tinh mượt mà, chậm rãi hướng lên trên, là cái mũi tinh tế nhỏ xinh, sau đó là cặp mắt hoa đào đang cười dịu dàng, cuối cùng, toàn bộ khuôn mặt đều lộ ra ở trước mắt Tiêu Liệt.
Tiểu tiên nữ hạ phàm! Đây là cô nương mà hắn thầm thương trộm nhớ trong lòng suốt ba năm qua, hiện tại là thê tử của hắn, tương lai là nương của con hắn…
Tiêu Liệt nhìn đến mức ngơ ngẩn, đẩy suy nghĩ vu vơ đi hơi xa… Người ta thường nói là nghĩ quá nhiều!
Thấy Tiêu Liệt cứ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm mình, cả người vấn không nhúc nhích, lỗ tai dần dần ửng đỏ, Phó Yên lại lần nữa bị buồn cười, cho nên mọi sự ngượng ngùng bị ép xuống.
Phó Yên nghịch ngợm chớp chớp mắt nói, "Phu quân chàng nhìn có vừa lòng không?"
"Rất…… Vừa lòng!"
Tiêu Liệt thật thà gật đầu.
Phó Yên không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng "Phụt" một cái.
Cuối cùng Tiêu Liệt cũng phục hồi tinh thần lại, ý thức được bị người vợ yêu kiều cười cợt.
Lần này không chỉ lỗ tai ửng đỏ, ngay cả làn da hơi thâm trên gương mặt đều ửng đỏ lên.
Tiêu Liệt bưng chén rượu nhỏ lên, đưa cho Phó Yên một ly, Phó Yên tiếp nhận, hai người đan hai cánh tay vào nhau rồi đưa lên trước môi.
"Từ nay về sau chúng ta là phu thê.
Ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng!" Tiêu Liệt nghiêm trang đưa ra lời hứa, không nói ngon nói ngọt, sau này hắn sẽ dùng hành động thức tế để thực hiện hứa hẹn.
Phó Yên nhìn nam nhân kiên quyết ở trước mắt, cười gật gật đầu: "Chúng ta về sau chính là người một nhà, phải sống thật tốt nhé!"
Dứt lời, hai người cùng nhau uống rượu giao bôi.
Uống xong rượu giao bôi, Tiêu Liệt lặng lẽ nhìn Phó Yên ăn mì.
Số lượng mì không nhiều, chỉ một lát là Phó Yên ăn xong.
Tiêu Liệt đứng lên thu dọn chén đũa, "Đợi chút, ta lại đưa một ít nữa tới."
"Không cần, ta ăn uống không nhiều, vừa rồi một chén mì nhỏ cũng đủ.
Nếu bưng thêm đồ ăn nữa tới, ta sợ sẽ không ăn hết."
"Tiền viện có người đang gọi chàng qua đó, chàng đi trước đi." Phó Yên thúc giục hắn.
Tiêu Liệt nhờ sư phụ Tôn Trường Minh thay hắn kính rượu khách khứa một lát, nếu đi quá lâu e là sẽ không ổn.
Hắn cũng không hề khuyên bảo nữa, dự định chờ một lát lại đưa một ít đồ ăn khác vào.
Dặn dò Phó Yên chịu khó nghỉ ngơi, Tiêu Liệt bưng chén đũa ra khỏi nhà ở.
Ngồi đã lâu, Phó Yên đứng dậy đi lại hoạt động ở trong phòng một chút.
Nhà ở của Tiêu Liệt là nhà phôi đất phổ biến của ba năm trước đây, ba gian nhà ở quay lưng về hướng bắc, ngoảnh mặt về hướng nam, phòng khách đơn giản và hai chái nhà là bố cục đơn giản trong sân nhà của hộ làm nông.
Căn phòng phía đông vốn là phòng của hai huynh đệ bọn họ, phía tây cũng chất đống một số đồ tạp nham.
Phía sau góc nối đại sảnh và căn phòng phía đông là phòng bếp.
Sau nhà ở còn có một vườn rau nhỏ, trồng đủ loại rau dưa hàng ngày, nhà mình ăn hoặc mang vào trong thành bán.
Bởi vì thành thân nên Tiêu Liệt đã thu dọn phòng bên trái lại để cho đệ đệ Tiêu Giản ở.
Phó Yên nhìn nhìn, nhà ở đại khái có khoảng 50 mét vuông, trong phòng đặt một cái giường bạt bộ mới làm, trước cửa sổ bày một cái bàn trang điểm nhỏ, còn có một cái bàn vuông và hai cái ghế dựa, trông thật sự hơi trống trải.
Phó Yên biết tình cảnh trong nhà của Tiêu Liệt, cũng không có gì bất mãn.
Vòng qua giường bạt bộ, phía sau giường có ba cái hòm dựa vào tường, đây là của hồi môn của Phó Yên.
Sau khi Phó Yên được gả vào, cái hòm chứa của hồi môn cũng được đưa vào trong nhà Tiêu Liệt.
Nhìn thấy ba cái hòm lớn này, đa phần người trong thôn cũng rất tò mò, nhưng mà cái hòm nào cũng bị khóa lại rồi, không nhìn được bên trong đựng cái gì.
Trên cái hòm đỏ thẫm còn khắc hoa, vừa nhìn đã biết nguyên liệu rất tốt.
Người trong thôn có ấn tượng bước đầu với Phó Yên.
Cho dù là nha hoàn thì cũng là từ gia đình giàu có mà ra, người ta có nền nếp, thằng nhóc Tiêu Liệt kia nhặt được bảo bối rồi!
Đi vài vòng hoạt động thân thể, Phó Yên uống một ngụm trà, sau đó ngồi trở lại mép giường.
Chỉ trong chốc lát, ngoài cửa phòng đã truyền đến tiếng đập cửa nho nhỏ.
"Vào đi."
Cửa bị đẩy ra thành một cái khe nhỏ.
Một đứa bé khoảng bốn, năm tuổi thò cái đầu vào thăm dò, hắn nhìn Phó Yên, sợ hãi mà nhỏ giọng mở miệng: "Tẩu…… Tẩu là tẩu tử sao?"
"Vậy đệ là Tiêu Giản sao?"
"Đệ tên là Tiêu Giản, Tiêu Liệt là đại ca của đệ."
"Vậy ta chính là tẩu tử của đệ."
Phó Yên hướng về phía Tiêu Giản vẫy tay, "Mau tiến vào đi."
Tiêu Giản do dự mà nhìn tẩu tử xinh đẹp dịu dàng, chậm rãi đẩy cửa phòng ra.
Cậu bé xoay người bưng lên cái bát lớn vừa mới đặt trên mặt đất ở ngoài cửa, bên trong có ba cái bánh bao trắng, vẫn đang bốc hơi nóng.
Tiêu Giản 5 tuổi, trước đó thân thể vẫn luôn không tốt, vóc dáng cũng không cao.
Hắn ôm chén, run run rẩy rẩy mà vượt qua ngạch cửa.
Phó Yên nhìn thấy, vội vàng tiến lên tiếp nhận cái bát đặt ở trên bàn.
"Ca ca nói, tẩu tử đói bụng, bảo Trương thẩm chuẩn bị chút đồ ăn.
Ca ca và Trương thẩm đều đang bận, đệ tới để đưa đồ ăn cho tẩu."
"Cái bánh bao thịt này ăn rất ngon, tẩu nhanh ăn đi."
Tiêu Giản đứng ở bên cạnh bàn, nhìn bánh bao trắng trong cái bát lớn, nuốt nước miếng, chân thành mà giới thiệu với Phó Yên.
Ngày thường Tiêu Giản không được ăn bánh bao thịt, ca ca sẽ không làm.
Phần lớn là khi cậu bị bệnh, sau khi ca ca sẽ đi vào trong thành bán con mồi thì sẽ mua hai cái bánh bao thịt nhỏ về mang cho cậu.
Bánh bao thịt rất thơm!
Đáng yêu quá.
Hai huynh đệ này đều lo lắng nàng đói bụng, Phó Yên cảm động trong lòng.
Nhìn cậu nhóc cố gắng nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm bánh bao, Phó Yên cười tủm tỉm mà kẹp một cái bánh bao đưa cho cậu bé.