Xảo Lan nghe xong lời Triệu Vân Yên nói, lập tức trở nên sửng sốt.
"Không thể nào? Không thế như thế được?" Nước mắt tí tách rơi xuống.
"Thiếu gia đâu? Thiếu gia sẽ không đồng ý, ta…… Ta đã là người của thiếu gia rồi!"
Xảo Lan loạng choạng túm lấy váy áo của Triệu Vân Yên, giống như muốn nàng lặp lại lời nói để xác nhận là thật hay giả.
Triệu Vân Yên nhắm mắt.
Quả nhiên……
Phó Yên tiến lên, lặng lẽ đỡ lấy Triệu Vân Yên đang hơi nghiêng ngả thân thể.
Nàng mơ hồ đoán được một ít suy nghĩ trong đầu Xảo Lan.
Nhưng lần trước bàn luận về chuyện rời phủ gả chồng, Xảo Lan cũng không phản đối gì.
Vốn tưởng rằng nàng ấy cũng đồng ý, buông bỏ vọng tưởng này rồi chứ.
"Tiểu thư! Tiểu thư giúp ta với!" Xảo Lan vừa khóc lóc vừa kể lể, "Ta đã là người của thiếu gia, thiếu gia sẽ không nhẫn tâm như vậy! Nhất định là phu nhân đúng không, là phu nhân không màng đến ý nguyện của thiếu gia, muốn đưa ta đi sao?"
"Ta đã là thiếu gia người, ta không thể đi! Ta có thể làm di nương của thiếu gia."
Xảo Lan nhìn Triệu Vân Yên lặng lẽ không hé miệng câu nào, vội vàng sửa lại lời nói: "Không làm di nương thì làm thị thiếp, thông phòng cũng được.
Chỉ cần có thể để ta ở bên cạnh thiếu gia, bảo ta làm gì cũng được!"
Từ lúc 4 tuổi, Phó Yên và Xảo Lan đi tới bên người nàng hầu hạ, về sau mẫu thân chết bệnh, Phương phu nhân chưởng quản gia đình, tuy bề ngoài mọi người vẫn giữ vẻ hòa hợp bình thường với nhau, nhưng sau lưng lại nâng cao dẫm thấp, Triệu Vân Yên cũng quá hiểu điều này.
Thủy Trúc chín chắn bình tĩnh, Xảo Lan hoạt bát giải buồn, mấy người tuy là chủ tớ, nhưng Triệu Vân Yên cũng đối xử với bọn họ như tỷ muội với nhau.
Lần này bởi vì nhị đệ muốn chiếm đoạt Thủy Trúc, trước mắt Triệu Vân Yên chỉ có thể thả nàng rời khỏi phủ, nhân tiện thả luôn cả Xảo Lan đi, từng người tranh thủ thời gian kết hôn, sống yên ổn tốt đẹp.
Kế hoạch đã được tính toán tốt, nhưng không ngờ rằng lại xảy ra chuyện đột ngột như vậy.
Tiếng khóc lóc và cầu xin của Xảo Lan vẫn vang lên bên tai.
Triệu Vân Yên hỏi: "Xảo Lan, ngày thường ngươi theo hầu ở bên người ta, tình hình đại phu nhân chưởng quản gia đình ra sao, nhị thiếu gia là người như thế nào, ngươi thật sự không hiểu sao?"
Xảo Lan trầm mặc, ngừng tay lại, nhưng vẫn không thay đổi lời nói: "Cầu xin cô nương chấp thuận!"
"Cầu xin ta chấp thuận? Ngươi có thiệt tình coi ta là tiểu thư của ngươi không?"
Căn phòng yên tĩnh, nhìn tình cảnh trước mắt, Phó Yên lặng lẽ lắc lắc đầu.
Ngươi vĩnh viễn sẽ không đánh thức một người đang giả bộ ngủ.
Xảo Lan quỳ, nằm sấp ở bên chân Triệu Vân Yên, lạnh nhạt mở miệng:
"Cô nương, ta khác với Thủy Trúc.
Nhà ta ở phủ thành gần đây, ta bị cha mẹ bán vào phủ."
"Trong nhà nghèo, muốn nuôi đệ đệ, cho nên bán đại tỷ và nhị tỷ, nô tỳ cũng không tránh thoát được."
"Cô nương có lòng tốt, muốn thả chúng ta rời khỏi phủ kết hôn.
Nhưng rời khỏi phủ trở về cái nhà kia, liệu ta có thể bình yên xuất giá không?"
"Đi theo bên người cô nương, ngần ấy năm ta cũng hiểu biết thêm nhiều điều, vì sao ta còn phải trở về gia đình máu lạnh như vậy.
Cho dù được gả vào một nhà không tồi, nhưng ai có thể bảo đảm nữ nhi của ta sẽ không trở thành như ta của ngày xưa đâu."
"Liễu di nương cũng có xuất thân từ nha hoàn, sao ta lại không thể trở thành di nương được? Chỉ cần ta sinh ra con của thiếu gia, ta và con ta đều không cần lo lắng trải qua cuộc sống thấp thỏm không yên!"
Xảo Lan hờ hững mà mở miệng, càng nói càng khẳng định chính mình, càng nói càng lớn tiếng, nói đến vế sau, thậm chí hơi trở nên điên cuồng.
"Hồ đồ!" Triệu Vân Yên trách mắng.
"Ngươi mở to mắt ra nhìn xem, Liễu di nương ở trước mặt phu nhân dâng trà đổ nước, ngậm mồm không dám hé răng, thậm chí còn làm nhiều việc hơn so với nha hoàn là ngươi.
Tam muội muội càng được nuông chiều nên trước mặt cứ phải vâng vâng dạ dạ, chỉ có tứ muội nói gì nghe nấy.
Đây là ngày lành mà ngươi muốn sao."
"Vậy cũng còn tốt hơn cuộc sống nghèo kiết hủ lậu ở ngoài phủ.
Ăn ngon mặc đẹp, tôi tớ lui tới, đâu có chỗ nào không tốt?!"
"Ngươi cũng đi theo ta đọc sách tập viết, hiểu chuyện, hiểu lý lẽ, sao lại có ý tưởng nông cạn như thế!"
Hoang đường!
"Huống chi, đệ đệ cưới thị nữ bên người tỷ tỷ, ngươi để thể diện và danh tiếng của ta ở chỗ nào?"
Cuối cùng Triệu Vân Yên cũng bộc phát lửa giận ra, căm tức nhìn Xảo Lan trên mặt đất.
Xảo Lan vẫn cứ nằm bò không nhúc nhích, qua một hồi lâu mới dập mạnh đầu với Triệu Vân Yên "Cầu xin tiểu thư chấp thuận!"
Triệu Vân Yên nhắm mắt, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy lạnh lẽo, "Phu nhân đã sớm quyết định biện pháp xử trí ngươi.
Đã đi một bước này rồi thì nhìn xem phía cuối đường là cái gì."
"Đi thôi..."
Nói xong, Triệu Vân Yên xoay người, quyết đoán mà rời đi.
Xảo Lan ngã vào bùn đất tràn đầy tro bụi, khóc gào lên thảm thiết.
Trên đường trở về viện của mình, Triệu Vân Yên dừng chân lại, đứng yên trong chốc lát, sau đó xoay người đi tới chỗ Ngô Tê Đường của đại phu nhân.
Phó Yên cùng Lý ma ma đuổi kịp.
Tiểu thư có lòng tốt, chung quy lại là không nỡ bỏ mặc.
Phó Yên lại cảm thấy may mắn một lần nữa, sau khi nàng xuyên qua gặp được Triệu Vân Yên.
Tại Ngô Tê Đường, nghe thấy tiểu nha hoàn tới bẩm tin tức, Phương phu nhân cười khẽ nói với Vu ma ma đứng ở phía sau lưng mình: "Nhìn xem kìa, đại tiểu thư nhà ta chính là tấm lòng lương thiện đó, con mèo con chó nào cũng muốn nâng đỡ.
Mau đi tiếp đón vào đi"
Trong phòng đám nha hoàn không có địa vị như nha hoàn nhất đẳng chẳng khác gì chó mèo trong câu nói kia lập tức nở nụ cười gượng gạo cứng ngắc.
Không chờ Triệu Vân Yên ngồi xuống, Phương phu nhân liền đánh đòn phủ đầu: "Ít ngày nữa đã phải trở về kinh, đồ vật đã thu dọn ổn thỏa hết chưa?"
"Haiz.
.
Ta phải xử lý chuyện từ lớn đến bé trong cái nhà này, còn phải chăm lo việc học tập cho đệ đệ con, bận đến túi bụi.
Thằng bé cũng không còn nhỏ tuổi nữa, dạo gần đây phu nhân các phủ tới ôn chuyện đưa tiễn, còn muốn cho ta xem các cô nương nhà bọn họ.
A! Khi con trai ta trở về kinh, còn khối cô nương tốt đang chờ được chọn nữa đó."
Đọc sách sao? Bà đừng hy vọng hão huyền, hắn chỉ được cái ăn nhậu chơi bời phá nhà phá cửa là giỏi.
Phó Yên cười thầm nói.
Có điều lời này của Phương phu nhân cũng là ám chỉ phải làm mai mối cho con trai mình.
Những gia đình giàu có như nhà họ đều để ý đến việc không muốn trước khi thành thân nhà trai đã nạp thiếp trước.
Nhất định không thể giữ Xảo Lan lại được, tránh làm cản trở đến việc hôn nhân của Triệu Thừa Tín.
Đương nhiên Triệu Vân Yên cũng hiểu rõ ý nghĩ của bà ta.
Nàng tiếp lời: "Gần đây phu nhân vất vả, nhưng lại làm phiền ngài bận tâm đến chuyện người bên cạnh con.
Con đều đã bẩm báo với phụ thân chuyện Thủy Trúc và Xảo Lan rời khỏi phủ kết hôn.
Vì đột nhiên thân thể của Xảo Lan không khoẻ, nên làm phiền phu nhân tìm một nơi nào an tĩnh cho nàng ấy an dưỡng thân thể khỏe mạnh rồi mới kết hôn, Vân Yên thật sự băn khoăn."
Phương phu nhân cũng nghe hiểu ý của Triệu Vân Yên.
Lão gia cũng biết chuyện về hai nha hoàn kia, hơn nữa hắn sĩ diện.
Nếu biết Thừa Tín ngủ với nha hoàn bên người tỷ tỷ, e là Thừa Tín sẽ không tránh được một trận đòn theo gia pháp.
Có điều chỉ là một đứa nha hoàn, ngủ thì ngủ, thật là phiền phức.
Triệu Vân Yên không quản lý tốt người, sao có thể làm liên lụy đến con ta bị đánh, ảnh hưởng đến danh tiếng của con ta chứ.
Phương phu nhân kéo tay Triệu Vân Yên qua, thân thiết mà vỗ vỗ, "Con yên tâm! Nhà ta xưa nay đều hiền lành.
Chắc chắn ta sẽ tìm một thôn trang tốt để nha hoàn của con ổn định lại.
Chờ nó nghỉ ngơi khỏe mạnh trở lại sẽ chọn một chàng trai tốt ở thôn trang để gả cho, bảo đảm cuộc hôn nhân vẻ vang."
Xảo Lan không bị đe dọa đến tánh mạng, nàng cũng chỉ có thể làm được đến mức này.
Triệu Vân Yên gật gật đầu, "Vân Yên tin tưởng tính tình và hành xử của phu nhân.
Vậy thì làm phiền phu nhân.
Thời gian không còn sớm nữa.
Vân Yên cáo lui trước, không quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi nữa."
"Được rồi, đi đi" Phương phu nhân vẫy vẫy tay.