Trong phòng khách, Tiêu Giản lấy cái sa bàn nhỏ của cậu bé, khoe với Trường Minh thúc thúc thưởng thức chữ mà chính mình học được.

"Trường Minh thúc thúc, tên của thúc viết như thế nào vậy?" Tiêu Giản tò mò mà nhìn Tôn Trường Minh.

Tôn Trường Minh tiếp nhận nhánh cây trong tay cậu bé, bắt đầu viết cho cậu bé xem.

Nhìn đứa trẻ nhỏ nghiêm túc học chữ, ánh mắt Tôn Trường Minh không nhịn được mà nhìn xa xăm, tựa như đang nhìn Tiêu Giản, lại dường như xuyên thấu qua cậu bé nhìn về những người khác…

Cùng chơi với Tiêu Giản một lát, Tôn Trường Minh cùng Tiêu Giản đi vào phòng bếp.

Tôn Trường Minh lặng lẽ đi đến sau bệ bếp ngồi xuống: "Để ta nhóm lửa cho."

Phó Yên vội vàng khuyên can: "Sư phụ, một mình ta làm là được rồi, ngài chơi cùng A Giản đi."

Tiêu Giản ở bên cạnh tích cực mở miệng: "Đệ không chơi, đệ tới giúp tẩu tử làm sủi cảo."

Sao cậu bé có thể làm được sủi cảo chứ…

Nhìn thấy sư phụ ngồi xuống xem lửa, hơn nữa sắc trời không còn sớm, có lẽ Tiêu Liệt cũng sắp trở lại, Phó Yên gật đầu đồng ý cho ông hỗ trợ, có người giúp đỡ nhóm lửa, nàng có thể xào rau nhanh hơn.

Phó Yên đưa cho Tiêu Giản một cục bột nhỏ để mặc cho hắn chơi.

Chờ nồi nóng lên, cho dầu và đường vào, nắm chắc nhiệt độ lửa để làm nước hàng, làm sườn heo chua ngọt có vị ngọt vừa miệng.

Tiếp đó, Phó Yên làm nấm xào thịt thái lát, đậu hũ xào rau hẹ.

Cuối cùng vớt sủi cảo đã chín khỏi cái nồi và để ráo nước.

Sủi cảo được vớt khỏi nồi, Tiêu Liệt cũng mang theo đồ vật trở lại, rửa sạch tay đi vào phòng bếp đang vô cùng náo nhiệt.

"Ca ca, xem đệ nặn sủi cảo nè." Tiêu Giản giơ sủi cảo mà cậu nặn lên trước mắt ca ca, Tiêu Liệt nhìn thấy cục hột hình dạng quái dị này mà không thốt lên lời…

"Đệ cứ chơi đi..." Thật sự là không khen nổi.

Tiêu Giản chu miệng lên.

"Sư phụ." Tiêu Liệt chào hỏi Tôn Trường Minh đang ngồi đối diện ở sau bệ bếp, Tôn Trường Minh gật gật đầu, nhìn hai huynh đệ nhà này trò chuyện.

Phó Yên đặt từng chiếc sủi cảo vào cái khay trúc sạch sẽ hình tròn, tổng cộng có hơn ba mươi cái sủi cảo.

"Chàng đem đám sủi cảo này đến nhà Thế Xuân ca đi, nhà người ta hôm nay ra sức, có ơn lớn giúp đỡ chúng ta.

Chàng đừng quên cảm tạ nhé."

"Ta hiểu rồi." Tức phụ của hắn không chỉ có tài, mà còn thấu hiểu nhân tình qua lại, hiền thê cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi!

Trong phòng bếp có nhiều người, Tiêu Liệt tiếp nhận cái khay trúc, lặng lẽ ngoéo vào lòng bàn tay Phó Yên một cái.

Lòng bàn tay bị chạm vào khiến nàng thấy nhột, gương mặt Phó Yên ửng đỏ, nhưng không thể nói gì trước mặt người khác, không nhịn được giận dữ mà trừng mắt lườm hắn một cái, đẩy cánh tay Tiêu Liệt ra:

"Chàng mau đi đi! Còn chờ chàng trở về ăn cơm nữa đó."

Tiêu Liệt bưng sủi cảo, bước nhanh đi tới nhà Tôn Thế Xuân, Thôi Phúc tẩu tử ra mở cửa.

"Tẩu tử, đây là sủi cảo mà hôm nay tức phụ ta làm, cố ý bảo ta đưa lại đây.

Hôm nay nhà tẩu vất vả rồi." Tiêu Liệt đưa cái khay trúc cho nàng.

Thôi Phúc sao có thể nhận cái này chứ.

Bột mì vốn đắt ít khi ăn, huống chi đây là sủi cảo được làm bằng bột mì trắng.

Thấy nàng chối từ, Tiêu Liệt dứt khoát trực tiếp đi vào, đặt cái khay trúc ở trên bàn lớn của phòng khách nhà họ Tôn.

Tôn Thế Xuân cũng từ chối bảo hắn mang về: "Đều là huynh đệ, hỗ trợ lẫn nhau, sao có thể dùng đồ mà đệ qđưa chứ! Mau mang về, hôm nay ăn cơm ở nhà ta đi."

Hai người đẩy qua đẩy lại, ngươi đẩy ta kéo.

"Ca, hôm nay nhà ca vất vả.

Tức phụ ta còn đang chờ ta trở về ăn cơm." Tiêu Liệt đè lại bàn tay nhiệt tình của Tôn Thế Xuân, sau đó cảm tạ một lần nữa rồi lập tức rời đi, không ai ngăn cản được.

"Chuyện này làm sao bây giờ?" Thôi Phúc nhìn chồng mình.

"Còn có thể làm gì, tấm lòng của nhà người ta, cứ nhận lấy đi.

Tức phụ của A Liệt mới gả đến thôn chúng ta, về sau nàng gặp có thể giúp được gì thì giúp một phen."

"Chuyện này ta biết.

A Liệt tính tình không tồi, đáng để kết giao, không ngờ tức phụ đệ ấy cũng là người đẹp người đẹp nết." Thôi Phúc tẩu tử ngẫm lại tiểu tức phụ đã từng gặp một lần ở đằng xa, không nhịn được mà thổn thức trong lòng.

Tôn Thế Xuân: "Còn không phải có câu: Không phải người một nhà không đi qua một cửa sao! Được rồi, dọn dẹp một chút rồi ăn cơm đi."

Tiêu Liệt mò mẫm về phía nhà mình, nhưng không biết hắn vừa mới rời đi, một bóng người ục ịch đã bước đến trước cửa nhà bọn họ…

**

Đại bá nhà họ Tiêu, Tiêu Cường lao động cả một ngày, trên đường về ngửi thấy mùi bánh nhân thịt từ quê nhà bay ra, nhân lúc còn sớm từ ngoài đồng vội vàng trở về.

Hắn nghe nói, tiểu tử Tiêu Liệt kia săn được con lợn rừng đang phân chia thịt.

Chờ Tiêu Cường về đến nhà, nhà hắn Đại Bảo cùng Tiểu Điềm đã ngồi trên bàn ăn.

Tiêu Điềm chọc thịt vụn trong chén rau nói "Nương, sao lại có ít thịt như thế này?"

Thôi Hạnh Hoa: "Một cân thịt đều ở chỗ này.

Con lợn rừng kia thì có thể có bao nhiêu thịt, nói khoác lên tận mây xanh, đừng kén chọn ăn đi."

"Nương, con nghe Tiểu Hồng nói nhà nàng ấy hôm nay có ba cân thịt đó, sao nương không mua nhiều hơn một chút, chỉ có một ít này đủ cho ai ăn?" Tiêu Điềm vừa ghét bỏ vừa không quên chọn thịt vụn nhét vào trong miệng.

Tâm trạng của Tiêu Đại Bảo không vui, nghe thấy nương hắn nói chỉ mua một cân thịt, không nhịn được mà chất vấn: "Không phải nói mua nhiều thịt một chút để ngày hôm sau chúng ta mang đi Vương gia sao?" Dạo gần đây nương của hắn nhờ bà mối cho hắn xem mặt, chọn cô nương nhà họ Vương ở ngay thôn bên cạnh.

Gia cảnh nhà họ Vương cũng tạm được, cô nương kia cũng từng gặp rồi.

Tiêu Đại Bảo lén qua đó đứng ở phía xa liếc nhìn một cái, trong lòng đã rung động.

Thôi Hạnh Hoa trấn an con trai bảo bối của bà: "Đại Bảo nghe nương nói, bát tự vẫn còn chưa viết! Chúng ta đi tới cửa xem mắt chọn người, cũng không thể yếu khí thế, để tránh cho nàng ta vào cửa mà một tay che trời? Đừng có mang theo gì hết, khi nào quyết định rồi thì tính tiếp." Con dâu còn chưa quyết định thì đưa thịt làm gì? Năm đó lúc bà gả cho Tiêu Cường, chẳng phải Tiêu Cường cũng thành thân trước rồi mới tặng một ít thịt hay sao.

Nghe nương hắn nói như vậy, tiêu Đại Bảo lập tức cũng cảm thấy có lý, vẫn chưa phải là người trong nhà, đưa lễ gì chứ.

Tiêu Cường đặt xong cái cuốc rồi đi tới ngồi xuống.

Thôi Hạnh Hoa thấy hắn trở về liền ngồi ăn, không nói một lời liền trách móc:

"Nhìn xem cháu trai lớn của ông kìa, quá không hiểu chuyện, không biết đối nhân xử thế.

Chuẩn bị thịt heo cũng không biết đưa tới đây cho đại bá ông, còn tính toán chi li nhất định phải bỏ tiền ra mua!"

Trong nhà phải tiết kiệm tiền cho con trai cưới vợ, làm gì có thứ gì không cần tiền chứ?

Hôm nay Thôi Hạnh Hoa lên núi vốn tính toán dựa vào là đại bá mẫu của Tiêu Liệt mà muốn lấy một ít thịt về.

Nhưng không ngờ tiểu tử Tiêu Liệt kia không hé răng, chỉ loáng cái đã đi rồi, để lại Thôi Phúc ở kia la lên hét xuống.

Trước kia Bà và Thôi Phúc khi nàng ta còn chưa xuất giá đã không đối phó được, chưa kịp mở miệng nói vài câu đã bị nàng ta đốp cho một câu "Có thích mua hay không", tức chết đi được.

Thấy thịt ngon đều bị người ta chọn hết rồi, Thôi Hạnh Hoa khẽ cắn môi, mua một cân.

Tiêu Cường cũng cảm thấy tiểu tử Tiêu Liệt kia không hiểu chuyện, không có phép tắc, không biết đưa thịt cho đại bá là ông, nhưng ông ta vẫn không mở miệng, yên lặng ăn cơm.

Trong nhà từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, ông đều mặc kệ, để mặc kệ Thôi Hạnh Hoa làm gì thì làm, dù sao nhà của chính mình không thiệt thòi là được.

Tiêu Điềm đảo mắt nói, "Nương, trong nhà kẻ vô ơn kia chắc chắn sẽ để lại ít thịt ngon cho mà xem? Đại bá mẫu là nương tới cửa, chẳng lẽ hắn không nhanh chóng dâng lên cho nương sao!"

Thôi Hạnh Hoa nhớ lại những chuyện trước đó, mỗi khi bà tới cửa tuy tiểu tử Tiêu Liệt kia mặt nặng mày nhẹ không vui, bộ dáng như muốn ăn thịt người, nhưng bà nói gì hay lấy đồ gì của nhà hắn thì hắn đều hiếu kính cho đại bá, cũng không ngăn cản.

Nghĩ đến chỗ lợi này, cả người Thôi Hạnh Hoa đều hưng phấn: "Các con ăn đi, ta sẽ đi tới cửa hỏi một chút, sao có thể không hiểu chuyện như vậy!"

Lấy cái giỏ trống ra, Thôi Hạnh Hoa hưng phấn ra cửa, khi đi tới gần nhà Tiêu Liệt, vừa vặn nhìn thấy Tiêu Liệt bưng một thứ gì đó rời.

"Tiểu tử Tiêu Liệt kia đi rồi, trong nhà chẳng phải chỉ còn lại một con ma ốm và tiểu tiện nhân hay sao, hà hà! Vừa lúc!" Thôi Hạnh Hoa mừng thầm, nhanh chóng đi lên gõ mạnh cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play