Thôi Phúc đang lau cái bàn nghe bọn hắn nói chuyện, nghe thấy Tiêu Liệt nói như vậy, biết hắn đang tạo điều kiện cho dân làng hưởng phúc lợi, không nhịn được mà chẹp miệng: "Đệ đúng là tốt bụng."
Tiêu Liệt cười lắc đầu, sau đó lại thương lượng cùng Tôn Thế Xuân: "Ca, ca xem mời ca đi tới căn nhà trên núi một chuyến trả 120 đồng có được không?" Ở nơi này mỗi khi cuối năm thuê người giết heo, một con thì trả một trăm đồng.
Tôn Thế Xuân sảng khoái mà từ chối: "Nói gì thế? Chúng ta huynh đệ với nhau chứ có phải ai đâu, sao ta có thể lấy tiền của đệ chứ?"
Tôn ca làm người sảng khoái rộng lượng, Tiêu Liệt cũng đoán được hắn sẽ không lấy tiền, vì thế lấy lui làm tiến mà nói "Vậy thì còn dư lại thịt heo ca cũng tính giá mười đồng một cân mà lấy về nhé."
Mười đồng tiền là giá thịt heo ngày thường bọn họ thu mua, heo rừng hiếm thấy, giá phải cao hơn.
"Thế thì không được, nếu tính theo giá này thì chẳng phải đệ sẽ bị thiệt thòi sao?! Không được không được."
"Ca, ca không thu tiền giết heo giúp ta, chúng ta huynh đệ với nhau cũng đừng so đo những cái đó."
Từ chối qua từ chối lại, Tôn Thế Xuân thấy Tiêu Liệt đã quyết ý liền không nhiều lời nữa, coi như nợ phần ân tình này của hắn vậy.
Sau khi hẹn xong thời gian, Tiêu Liệt không ở lâu nữa, ôm Tiêu Giản đi tìm trưởng thôn.
Tình huống các nhà trong thôn như thế nào thì trong lòng trưởng thôn hiểu rõ, sau khi đưa tin tức này giao cho Tôn thúc, Tiêu Liệt liền trở về.
**
Cuối cùng về đến nhà, Tiêu Giản đợi đã lâu, hiện tại xem như có thể cho ca ca nhìn xem thành quả hôm nay của chính mình, cậu bé vội vàng kéo Tiêu Liệt vào nhà.
Trời đã tối mịt, viết chữ ở trên nền đất ngoài sân sẽ không nhìn thấy rõ.
Tiêu Giản dùng ngón tay chấm vào nước, bắt đầu viết viết vẽ vẽ trên bàn ăn cơm trong phòng khách.
"Ca ca, hôm nay đệ học viết tên của hai chúng ta, đệ viết cho ca xem!"
"Tiêu Liệt", "Tiêu Giản" hai cái tên viết song song với nhau, tuy vẫn hơi xiêu xiêu vẹo vẹo một chút, nhưng không bị sai.
Tiêu Liệt vui mừng mà sờ sờ mái tóc mềm mại của đệ đệ, "A Giản viết chữ rất đẹp, đều đúng hết, về sau cũng phải học viết chữ cho đẹp."
Được ca ca khích lệ, Tiêu Giản mặt đỏ hồng mà nhào vào trong ngực của ca ca "A Giản sẽ nghiêm túc học với tẩu tử!"
Phó Yên tiến vào, thấy vệt nước vẫn còn chưa khô ở trên bàn thì mới nhớ tới chuyện quên nói.
"A Liệt ca, đợi lát nữa chàng làm cái sa bàn cho A Giản đi."
Tiêu Liệt nghi hoặc, hắn chưa từng nghe nói qua thứ này: "Đó là cái gì?"
"Chính là làm một cái hộp gỗ, bên trong đựng một ít cát mịn, để tiện cho A Giản viết chữ ở trên mặt." Sa bàn kỳ thật là một mô hình, có thể ứng dụng trong kiến trúc và quân sự.
Nhưng mà ở chỗ này, Phó Yên chỉ là một phụ nhân bình thường của nhà nông, nàng không thể và không dám làm ra mô hình sa bàn quân sự, cho nên không nói tỉ mỉ với Tiêu Liệt, chỉ nhắc đến loại sa bàn đơn giản để viết chữ mà thôi.
"Chữ mà ta viết là loại chữ nhỏ mà nữ tử quen dùng, không thích hợp để A Giản học.
Trước đó ta đã dạy đệ ấy nhận biết chữ đơn giản, chờ đệ ấy vào trường tư thục thì sẽ học các loại chữ viết cùng tiên sinh." Khoa cử thường dùng loại chữ phồn thể, Phó Yên chưa từng viết loại này.
Nghe Phó Yên giải thích xong, Tiêu Liệt hiểu được, cái sa bàn này cũng đơn giản, tìm năm miếng ván gỗ lại, đóng thành một cái hộp gỗ dài hở mặt là được.
Việc này dễ thôi.
Nói làm liền bắt tay làm ngay.
Tiêu Liệt đi tới nhà kho nhỏ trong hậu viện tìm tấm ván gỗ, sau khi đo đạc và cưa xong liền đóng dính lại với nhau.
Tiêu Liệt mang theo sa bàn trở lại tiền viện, Phó Yên tiếp nhận nhìn đánh giá, cũng không tệ lắm.
"Tạm để đó trước đã, ngày mai ta sẽ đi tìm một ít cát để vào bên trong."
Tiêu Liệt ngẫm nghĩ nơi có cát mịn ở trong thôn: "Bờ sông ở phía tây thôn chắc là có cát đó."
Phó Yên: "Được, ngày mai ta đi xem."
Một ngày bận rộn, cả nhà liền đi nghỉ ngơi sớm.
Trong lòng ghi nhớ việc, Tiêu Liệt liền dậy sớm.
Hắn chuyển động nhẹ nhàng nhưng vẫn làm Phó Yên tỉnh dậy.
Phó Yên mơ mơ màng màng mà mở miệng: "Chàng phải đi sao?"
Tiêu Liệt xoay người, nhét cánh tay của nàng vào trong chăn, nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy.
Đã hẹn với Thế Xuân ca rồi, phải qua đó sớm một chút."
"Vậy chàng cứ đi đi, làm phiền sự phụ một hồi như vậy, chàng đừng quên gọi sư phụ lại đây ăn cơm nhé." Phó Yên không quên dặn dò hắn, sau đó giọng nói nhỏ dần…
"Nhớ kỹ rồi! Nàng ngủ đi."
Tiêu Liệt nhẹ nhàng dỗ dành, thấy tức phụ lại ngủ mới nhón chân nhẹ nhàng mà rời đi.
Ánh mặt trời chưa tỏ, những vì sao trong màn đêm chiếu từng đốm sáng nhạt cho người dậy sớm lên đường.
Đi bộ qua những ngọn núi, sương sớm trên cành cây kẽ lá làm ướt góc áo của Tiêu Liệt.
Tới giữa sườn núi, nhà sư phụ Tôn Trường Minh đã sáng đèn.
Tiêu Liệt gõ gõ cửa.
"Là A Liệt à, vào đi." Tôn Trường Minh cao giọng gọi.
Người lớn tuổi ít ngủ hơn, biết hôm nay hắn sẽ dẫn người lại đây giết heo, giờ phút này đang ở trong phòng bếp nấu cháo.
Nghe thấy giọng nói truyền đến từ phòng bếp, Tiêu Liệt trực tiếp vào phòng bếp.
"Ngươi tới vừa lúc, ta vừa mới nấu cháo xong.
Hai chúng ta ăn tạm lót dạ đi, có lẽ bọn họ cũng sắp tới rồi." Tôn Trường Minh tắt bếp lửa, vỗ vỗ bụi bặm bám trên người rồi đi ra ngoài.
Tiêu Liệt quá quen thuộc với sư phụ này, không hề khách sáo, múc hai chén cháo ra, sau đó ăn cùng với đậu phộng rang và dưa muối thành bữa ăn sáng.
Sau khi ăn xong, Tiêu Liệt rửa chén, Tôn Trường Minh nghe được tiếng gõ cửa liền đi mở cửa.
"Chào Tôn thúc."
"Tôn gia gia!"
Tôn Thế Xuân mang theo tức phụ và con cái cùng công cụ tới đây.
"Đều vào đi." Tôn Trường Minh mở rộng cửa để cho bọn họ tiến vào.
Sau đó không đóng cửa nữa, có lẽ chỉ lát nữa là các thôn dân sẽ lục tục kéo tới đây.
Tiêu Liệt lau xong tay đi ra, thấy Tôn Thế Xuân mang theo hai đứa con trai của họ đặt một bếp lò ở một chỗ trống trong sân, trên bếp đặt một cái nồi to, tẩu tử Thôi Phúc đang múc nước cho vào trong nồi, đun sôi để lát nữa tưới vào da heo rồi cạo lông.
Tiêu Liệt dẫn hai con trai của Tôn Thế Xuân là Tôn Khải Lực cùng Tôn Khải Tráng đi tới kho trong viện.
Con heo rừng bị thương đói bụng cả một đêm, hiện tại còn sống, chỉ hơi hơi giãy giụa.
Tiêu Liệt và Tôn Khải Lực, Tôn Khải Tráng bắt lấy chân trước của con heo, nắm lỗ tai heo, kéo nó tới tiền viện, ấn ở trên băng ghế giữa sân.
Thôi Phúc tẩu tử mang theo cái thùng gỗ to đặt ở dưới đầu heo, dùng để đựng tiết heo, trong thùng thả một ít nước và muối để tiết heo nhanh đông lại hơn.
Sắc trời dần dần sáng, trong sân tiếng người dần ồn ào lên, dân làng muốn mua thịt, xem giết thịt đều đã chạy tới đây.
Trong nồi nước đã đun sôi, Tôn Thế Xuân cũng mài xong con dao dài mà hắn quen dùng để giết heo.
Tôn Thế Xuân sắp xếp nói: "A Liệt giữ đầu heo, còn các con giữ thân heo và phần chân sau của heo."
Mọi người nghe lời làm theo, đè lại con heo rừng còn đang gầm gừ và giãy giụa.
"Lợi hại thật! Con heo rừng cũng không nhỏ!"
"Chẳng thế thì sao, sáu bảy chục cân đó.
Sắp đến Thanh Minh rồi, hôm nay ta đến mua một ít thịt về để tế tổ."
"Nghe nói là một mình tiểu tử Tiêu Liệt bắt được, thật khó lường."
"Mấy năm nay tay nghề săn thú mà hắn học càng ngày càng lợi hại."
"Thế cũng chẳng có ích lợi gì, chẳng phải vẫn còn cái ấm sắc thuốc đệ đệ cần phải nuôi dưỡng sao."
"Chẳng phải hắn mới cưới tức phụ sao, ta đã đi nhìn, mang đến mấy cái rương của hồi môn!"
"Ai biết mang thứ gì từ đâu đến chứ …"
Mọi người vây xem nói chuyện phiếm, đề tài bất giác bị mấy bà tử nhắc đến Phó Yên.
Mấy bà mẹ chồng đồng lứa thấy bọn họ càng nói càng thấy kỳ cục liền quát bảo ngưng lại: "Bớt nói bậy đi, trưởng thôn cùng sư phụ A Liệt còn đứng ở kia đó!"
Trong thôn trưởng thôn vẫn có uy tín, đám bà tử liền ngừng nghị luận.
Thôi Hạnh Hoa xen lẫn trong trong đám người bĩu môi, một đám nhát gan!