Xảo Lan ngẩng đầu nhìn Phó Yên đang đứng lặng lẽ bên cạnh, rồi lại hướng ánh mắt về phía tiểu thư, người vừa đẩy bạc về phía mình, vẻ mặt ngỡ ngàng hỏi:
"Tiểu thư? Ngài có ý định mua sắm gì sao?"
Triệu Vân Yên lắc đầu.
"Hai ngươi đã ở bên cạnh ta hơn mười năm, cũng đã đến tuổi có thể rời khỏi phủ để lập gia đình. Đây là bốn mươi lượng bạc, mỗi người hai mươi lượng, coi như ta tặng các ngươi một phần hồi môn."
"Tiểu thư! Nô tỳ không muốn rời khỏi phủ!" Xảo Lan nghe tin này, lập tức sững sờ.
"Nô tỳ nguyện mãi hầu hạ tiểu thư, xin tiểu thư đừng đuổi chúng ta ra khỏi phủ!"
Xảo Lan quỳ xuống, hướng về Triệu Vân Yên, khóc lóc năn nỉ.
"Hai tháng nữa ta sẽ phải quay về kinh, không biết sẽ gặp phải chuyện gì. Các ngươi đã đến tuổi kết hôn rồi, chi bằng hiện tại suy nghĩ cho tương lai, sớm ngày rời phủ để sống cuộc sống an yên của riêng mình."
"Thủy Trúc, ngươi hãy dẫn Xảo Lan đi rửa mặt. Các ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ." Triệu Vân Yên dặn dò.
Phó Yên nâng Xảo Lan đang khóc thút thít đứng dậy, rồi trở lại phòng ở của sân sau.
"Thủy Trúc, ngươi có biết ý định của cô nương từ trước không?" Xảo Lan dò hỏi Phó Yên.
"Ngươi nghĩ sao? Ta thấy trong phủ rất tốt, ngươi muốn ra ngoài gả cho một chàng trai nông dân nào đó sao?"
Phó Yên bất đắc dĩ, thật ra nàng không muốn thảo luận chuyện này với Xảo Lan. Nhiều năm làm bạn, tính cách và cách cư xử của Xảo Lan nàng đã hiểu rõ.
Từ lúc được phu nhân đời trước chọn mua, dạy dỗ tận tình rồi đưa đến bên cạnh tiểu thư, dù là nha hoàn nhưng họ hằng ngày chủ yếu chơi đùa, đọc sách, tập viết chữ, thêu thùa cùng tiểu thư.
Mặc dù Phương phu nhân được thăng chức quản lý gia đình, nhưng bà cũng muốn giữ thể diện, nên chưa bao giờ nghiêm khắc với đại tiểu thư.
Không phải làm những việc nặng nhọc, dù là nha hoàn của chủ nhà nhưng cuộc sống vẫn được cưng chiều hơn so với các cô nương nông dân bên ngoài.
Xảo Lan có làn da trắng, khuôn mặt xinh xắn, nàng tự nhận mình không hề thua kém Phó Yên và những nha hoàn khác trong phủ.
Triệu phủ chỉ có một thiếu gia, khó tránh khỏi việc lòng người xao động. Ngày thường có cơ hội đi đến đại đường, tiền sảnh, chính viện để làm việc hoặc đưa các loại đồ vật, họ có thể nhìn thấy thiếu gia một lần, nhưng cơ hội này thường bị Phó Yên cướp mất.
Phó Yên ước gì có thể nhường cơ hội này cho nàng ấy.
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, ai cũng có duyên phận của mình, không thể cưỡng cầu.
Phó Yên tránh né câu hỏi của Xảo Lan, dọn dẹp quần áo trong phòng, bình thản trả lời: "Ta sẽ nghe lời cô nương. Cô nương có lòng tốt muốn thả chúng ta ra khỏi phủ, ta cũng tình nguyện nghe theo, cả đời sẽ ghi nhớ ân tình của cô nương."
"A, ngươi cho rằng ra khỏi phủ là sẽ có cuộc sống tốt đẹp sao? Ngươi thử đi ra ngoài hỏi xem, có bao nhiêu tiểu nha đầu bên ngoài cầu xin muốn đến phủ của chúng ta làm việc!"
"Gả cho một chàng trai nông dân, mỗi ngày phải ra đồng làm việc, không thể so với… không thể so với…"
Xảo Lan thấy Phó Yên như khúc gỗ, nói mãi không thông, cô bé dậm chân: "Ai nha! Ta không nói chuyện với ngươi nữa, ta muốn đi tìm tiểu thư và Lý ma ma! Dù sao, ta vẫn muốn hầu hạ tiểu thư."
Nói xong, cô bé liền rời khỏi phòng, đi thẳng đến sân trước.
Phó Yên thong thả gấp quần áo, không hề sốt ruột.
Triệu Vân Yên bản tính lương thiện, nội tâm cứng cỏi, thường ngày không chủ động nói chuyện phiếm, nhưng trong lòng luôn có chính kiến riêng.
Mười mấy năm qua, Phó Yên thật lòng coi nàng như em gái, dự định dựa vào tình cảm chủ tớ để trước khi Triệu gia trở về kinh, tìm cơ hội nói rõ ý định chuộc thân ra khỏi phủ.
Không ngờ, nhị thiếu gia Triệu gia nổi máu háo sắc, tiểu thư chủ động phát hiện ra, nên tình nguyện thả nàng ra khỏi phủ.
Chuyện xảy ra thật bất ngờ và may mắn.
Khế ước bán thân khiến nàng luôn lo lắng, khổ sở vì không thể nắm giữ vận mệnh của mình. Không lúc nào là Phó Yên không đếm ngược những ngày tự do đang đến gần.
Khó khăn một chút thì có gì phải sợ? Ở hiện đại hơn hai mươi năm, không phải mình đã từng lăn lộn dốc sức trong xã hội hay sao?
Ngày hôm nay sau khi dùng cơm trưa xong, Phó Yên cùng Lý ma ma đi theo Triệu Vân Yên tản bộ ở phía sau hoa viên cho tiêu cơm.
Đi mệt, ba người đi về phía hốc núi giả để ngồi nghỉ chân một chút.
"Thiếu gia, tiểu nhân tra được rồi!"
"Mau nói!"
Ba người liếc nhau, có thể xuất hiện ở hậu trạch của Triệu gia thì chỉ có Triệu Thừa Tín cùng gã sai vặt của hắn.
"Hôm nọ tiểu nhân đi tìm người túc trực bên ngoài thư phòng của lão gia, nghe nói là đại tiểu thư tới tìm lão gia muốn thả hai nha hoàn bên người ra khỏi phủ để thành hôn."
"Thủy Trúc định gả cho ai?" Triệu Thừa Tín vội vàng hỏi.
"Không không không! Tiểu nhân tìm nữ đầu bếp cùng với bà vú ở phòng thêu thùa để hỏi thăm cũng không nghe nói Thủy Trúc cô nương muốn gả cho ai?"
"Ra phủ, không trở về kinh cùng chúng ta sao, vậy phải làm sao bây giờ?" Triệu Thừa Tín hơi nóng nảy hỏi.
Chung quy lại hắn không thể vì một người nha hoàn mà đi tìm cha hắn ngăn cản được, lão cổ hủ kia ngày thường cũng không ít lần mắng hắn không có chí tiến thủ.
Thà đừng đâm đầu vào để bị ăn mắng còn hơn!
Gã sai vặt Thúy Tùng đảo mắt một cái, dáng vẻ đáng khinh mà vươn người lên nói: "Thiếu gia đừng nóng vội, đây là chuyện tốt đó!"
"Chuyện tốt? Mau nói, đừng úp úp mở mở với ta!"
"Thủy Trúc cô nương sắp được thả ra khỏi phủ, nàng ấy còn chưa quyết định gả cho ai.
Dù sao cũng phải tìm nơi đặt chân trước để sinh sống rồi mới tính sau.
Nàng ấy chỉ là một nha hoàn mất cha mất mẹ, vừa ra khỏi phủ, chẳng phải như người mù hay sao.
Chúng ta nhân cơ hội này mang nàng ấy đi, để chủ nhân nếm thử nàng ấy làm vợ bé mấy ngày đổi khẩu vị mới mẻ nhé!"
"Có lý! Có lý!"
Triệu Thừa Tín lấy cái quạt xếp mà hắn học đòi văn vẻ gõ vào đầu Thúy Tùng một cái, đắc ý mà cười mắng, "Không thể tưởng được ngươi không chỉ xảo quyệt mà còn có mưu kế nữa đó."
"Dù gì cũng nhờ thiếu gia ngày thường mang tiểu nhân đi học hỏi, tiểu nhân mới có thể trừ lo giải nạn giúp chủ nhân mà."
"Ha ha ha, được! Ta thưởng ngươi một bàn tiệc ở Trân Bảo Lâu.
Đi!"
"Cảm ơn thiếu gia! Cảm ơn thiếu gia!" Thúy Tùng tung ta tung tăng mà đuổi kịp Triệu Thừa Tín đi ra hoa viên.
Ba người nghỉ ngơi ở núi giả hiện lên vẻ mặt nghiêm trọng.
Hai tay của Phó Yên nắm chặt, đôi mắt cụp xuống, che kín toàn bộ sự tức giận cùng uất hận.
Nếu ở thời hiện đại, nàng có thể tự mình đi lên trùm bao tải vào con cóc kia đánh tơi bời một trận! Mà hiện tại, vì thân phận và địa vị khiến nàng chẳng làm gì được.
Triệu Vân Yên kéo bàn tay nhỏ của nàng qua, vỗ vỗ, "Đừng sợ, ta sẽ không để ngươi lưu lạc đến nông nỗi đó."
"Nhị đệ chỉ có ý đồ xấu, không có gan làm chuyện xấu.
Nếu quyết định được nhà nào để gả ngươi đi rồi thì nhất định đệ ấy sẽ không dám có bất cứ cử chỉ nào dù nhỏ nhất để quấy rầy.
Phụ thân sĩ diện coi trọng danh tiếng, nếu nói cho ông biết, phu nhân cũng không bênh vực được đệ ấy nữa."
Trong lòng Phó Yên buông lỏng, nuôi vợ bé và bắt ép phụ nữ có chồng là hai việc khác nhau.
Việc trước có thể chỉ là một chuyện phong lưu, việc sau nếu làm ầm ĩ lên thì sẽ bị kiện.
Nhưng trước mắt, ngày ra khỏi phủ chưa đến 10 ngày, đi đâu mà tìm tướng công có sẵn bây giờ?
Phó Yên và Triệu Vân Yên lâm vào trầm tư.
Lý ma ma nhìn Phó Yên, từ lúc phu nhân đời trước mất, bà liền đi tới chỗ tiểu thư hầu hạ bên người, tiểu thư cùng hai nha hoàn này bà tận mắt nhìn bọn họ trưởng thành.
Phó Yên tính tình trầm tĩnh chín chắn, làm việc thận trọng kiên định, chăm lo cho tiểu thư rất tốt.
Xảo Lan thích xinh đẹp, có phần hoạt bát, nhưng tiểu cô nương nào chẳng thích đẹp? Đều là những đứa bé tốt.
Lý ma ma thận trọng mở miệng: "Tiểu thư, bên phía lão bà tử thật ra cũng chọn được hai người, đều là những chàng trai chăm chỉ chưa cưới vợ, tính cách cũng thật thà, chịu khó, mọi người thử nghe một chút xem có thích hợp hay không?"