Phó Yên mang đùi gà cùng nấm tới, làm món mì gà xé sợi.

Mì sợi mềm dai, thịt gà kết hợp với nấm tươi thơm lừng.

Tiêu Giản thỏa mãn ăn từng ngụm, không kìm được ăn no căng bụng.

Thấy A Giản nằm ở trên ghế hơi phình cái bụng ra, Phó Yên dở khóc dở cười.

"Ăn cái gì cũng phải kiềm chế, cảm thấy no rồi thì phải dừng lại đúng lúc.

Ăn quá nhiều, căng cứng bụng cơ thể sẽ thấy khó chịu, cũng không tốt cho dạ dày".

"Tẩu tử làm cơm ăn quá ngon, A Giản không nhịn được.

Tẩu tử nói đệ sẽ nhớ kỹ, lần sau sẽ chú ý." Tiêu Giản ngượng ngùng đỏ mặt.

Phó Yên xoa xoa bụng nhỏ của cậu bé, dặn dò nói: "A Giản nhớ rõ là được, có điều A Giản còn phải lớn lên, lúc nào đói bụng cũng phải kịp thời nói cho tẩu tử, tẩu tử làm đồ ăn ngon khác cho đệ."

Con nít còn phải lớn lên, dạ dày yếu, một bữa không ăn được nhiều lắm, nhưng cũng rất nhanh đói, có thể ăn ít nhưng phải ăn nhiều bữa.

Phó Yên: "Đệ nằm nghỉ một lát trước đi, chờ tẩu tử dọn dẹp xong thì sẽ cùng đệ đi ra cửa tản bộ cho tiêu thức ăn nhé."

Tiêu Giản ăn no không muốn nói chuyện, gật gật đầu, ngoan ngoãn dựa vào ghế nghỉ ngơi.

Chờ Phó Yên rửa tay xong đi ra, nàng dắt Tiêu Giản ra cửa đi dạo.

Đúng giữa trưa, mặt trời hơi nắng nóng một chút.

Trong thôn khói bếp lượn lờ, mùi đồ ăn thoang thoảng.

Trên đường ngẫu nhiên gặp được mấy người dân trong thôn, họ vội vàng chào hỏi một câu rồi vội vàng về nhà ăn cơm.

Trưởng thôn Tôn Trường Canh khiêng cái cuốc từ ngoài đồng trở về, xa xa thấy bọn họ, "A Giản, Phó Yên, ăn chưa? Các cháu đi đâu vậy?"

Tiêu Giản ngoan ngoãn chào hỏi người: "Trưởng thôn thúc thúc."

Tôn Trường Canh: "Ừ! Ngoan.

Cháu ăn chưa? Có muốn đi cùng trưởng thôn thúc thúc về nhà ăn gì không?"

Phó Yên: "Tôn thúc, chúng cháu đã ăn rồi, ra cửa tản bộ cho tiêu cơm."

"Được, vậy các cháu đi nhanh rồi về, giữa trưa trở nắng nóng đó." Tôn Trường Canh xoa xoa đầu đứa bé, mở miệng nói.

"Bây giờ chúng ta về thôi."

Từng người về nhà, Phó Yên sắp xếp cho Tiêu Giản ngủ trưa, chính mình cũng trở về phòng chợp mắt một lát.

Sau khi tỉnh lại thì nàng mang khung thêu ra ngồi dưới mái hiên tiếp tục thêu.

"Cũng không biết giữa trưa hôm nay A Liệt ca ăn gì, trong phòng bếp hình như cũng không thiếu thứ gì…… Hắn có bị đói không?" Vừa thêu, Phó Yên liền nghĩ đến Tiêu Liệt.

Đã nhiều ngày hai người bám dính với nhau, bây giờ Tiêu Liệt đột nhiên rời đi, thế mà nàng đột nhiên cảm thấy không quen.

Phân tâm vừa thêu vừa nghĩ, không cẩn thận bị kim đâm vào ngón tay "Xuy……" Phó Yên dừng kim lại, vẫy vẫy ngón tay, đưa vào miệng mút, dùng sức ấn miệng vết thương nhỏ để cho ngừng chảy máu.

Lắc đầu, Phó Yên lại cầm khung thêu lên một lần nữa, chuyên tâm thêu thùa.

**

"Tẩu tử……" Tiêu Giản ngủ một giấc tỉnh lại, xoa xoa khóe mắt đi ra.

"A Giản tỉnh lại rồi à, lại đây ngồi xuống."

Phó Yên buông khung thêu ra, lôi kéo Tiêu Giản ngồi xuống, còn chính mình đứng dậy đi lấy cái khăn rửa mặt lại đây.

Dùng khăn mặt được tẩm nước lạnh để rửa mặt, rốt cuộc Tiêu Giản trở nên tỉnh táo hẳn, "Tẩu tử, chúng ta có học chữ nữa không?"

Đứa trẻ ghé vào đầu gối nàng, ngước cặp mắt đen lúng liếng tròn xoe nhìn nàng, lòng ham học hỏi như vậy, Phó Yên nào nhẫn tâm cự tuyệt cậu bé.

"Được, có điều tẩu tử muốn kiểm tra A Giản, còn nhớ chữ buổi sáng viết không?"

"Đệ nhớ kỹ, tẩu tử lại đây, đệ viết cho tẩu xem." Tiêu Giản lôi kéo Phó Yên đi tới dưới tán cây táo, nhặt nhánh cây to lên, viết xuống chữ "Tiêu" xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng không hề có bất cứ lỗi gì.

"A Giản của chúng ta thật sự rất thông minh.

Vậy buổi chiều học chữ ‘Giản’ nhé, tên của A Giản."

Tiêu Giản: "Vâng! Hôm nay đệ phải học xong tên của đệ, chờ ca ca trở về sẽ viết cho ca ca xem."

Hai người lại ngồi dưới cây táo một lần nữa, tiếp tục công việc của buổi sáng, một người viết chữ, một người thêu thùa.

Thấy chữ Tiêu ngắn gọn viết được khá ổn, Phó Yên tiếp tục dạy cậu bé viết chữ "Liệt".

Mặt trời lặn về hướng tây, ánh hoàng hôn vàng vọt của chiều phủ kín viện nhỏ, tựa như một tấm áo choàng bắt mắt khen thưởng đứa trẻ đang chuyên tâm viết chữ.

Phó Yên ước lượng thời gian, đã gần đến giữa giờ thân (4 giờ chiều), Tiêu Liệt có lẽ cũng sắp trở về, rốt cuộc trong núi đường đêm khó đi nên phải về sớm.

Buông việc thêu thùa trong tay ra, Phó Yên lặng lẽ đứng dậy rời đi, cũng không quấy rầy Tiêu Giản còn đang tập trung viết chữ.

Nàng đi đến phòng bếp tìm kiếm, trong nhà đồ ăn thịt thà cơ bản đã tiêu hao khá nhiều, chỉ còn lại một ít thịt heo, còn có nửa con gà rừng và nấm trước đó săn trên núi mang về.

Trước hết Phó Yên ướp thịt gà cho ngấm gia vị, sau đó cho thịt gà vào xào với dầu, chờ vài phút lại rót một chén nước lớn vào, dự bị hầm thành món canh gà trong một thời gian dài.

Sau đó nhét vào lò bếp một cây củi và đun từ từ với lửa nhỏ.

Từ trên cái bàn nhỏ trong phòng bếp tìm ra một cái rổ đựng đồ ăn quen dùng hằng ngày, Phó Yên nhấc nó lên đi ra sau vườn rau, cẩn thận chọn lựa, hái được ba bốn nhánh rau diếp cùng dưa chuột.

Trước đó Tiêu Liệt đã trồng cải thìa đã lên mầm, bí đao, mướp hương v.

.

v, còn phải chờ chúng lớn dài lên đã.

Thịt thái sợi, ướp một lát; sau đó đem rau diếp đã thái xong cho vào nước sôi trần qua một chút, vớt lên để cho ráo.

Sau đó cho gia vị vào nồi xào thơm, trút thịt heo đã ướp kỹ vào xào, chờ thớ thịt đổi màu thì tiếp tục cho rau diếp vào xào cùng.

Cuối cùng cho thêm một chút nước sốt và muối để hương vị đậm đà và màu sắc bắt mắt hơn.

Dưa chuột được Phó Yên làm thành món rau trộn - nộm dưa chuột, cho hơi đậm muối, còn cho thêm một ít ớt cay, trộn kỹ xong đặt nó lên lên trên bàn.

Rau diếp xào thịt được bưng ra, Phó Yên đặt một giá hấp ở trong nồi đun nước, sau đó đặt chén đồ ăn lên trên giá, cùng với món canh để giữ ấm.

Rửa sạch nồi xào đồ ăn, Phó Yên lại nhanh nhẹn vo gạo nấu cơm.

Bận rộn một hồi, hai món ăn một món canh cộng thêm cơm tẻ, bữa cơm chiều giản dị mà phong phú của nhà nông đã xong xuôi, chỉ còn chờ nam chủ nhân sau khi trở về thì cùng nhau thưởng thức.

Phó Yên xoa xoa cái trán toát mồ hôi khi bận rộn một hồi, rửa tay sạch sẽ rồi đi ra, Tiêu Giản đang ôm từng cái ghế nhỏ di chuyển vào phòng khách.

"Tẩu tử, đệ đặt rổ đựng đồ thêu của tẩu lên trên bàn ở đông phòng rồi."

"Vất vả A Giản, đói bụng rồi hả?" Phó Yên dựa vào khung cửa, đấm eo cười hỏi.

"Đệ phải đợi ca ca trở về." Tiêu Giản đặt cái ghế nhỏ xuống, sau đó lạch bà lạch bạch chạy đến trước mặt Phó Yên.

Phó Yên ngẩng đầu nhìn nhìn, mặt trời đã lặn hoàn toàn xuống phía tay, tuy trời chưa tối hẳn, nhưng bầu trời ở phía đông cũng đã có vầng trăng khuyết trắng xanh hình cong cong mọc lên.

"Trời sắp tối rồi, ca ca đệ chắc cũng sắp trở về rồi đó." Phó Yên vẫy tay với cậu bé, "Đệ tới đây, giúp tẩu nếm thử gia vị trước đã, xem hôm nay nộm dưa chuột có ngon miệng hay không."

Tiêu Giản tiếp nhận đôi đũa mà Phó Yên đưa cho, gắp một mảnh dưa chuột, chậm rãi nhai nuốt, "Xuy…"

Phó Yên: "Làm sao vậy? Cay sao?"

Tiêu Giản nhanh chóng nhai rồi nuốt xuống: "Không có không có, chỉ hơi cay một chút thôi, vừa vặn mà.

Đệ…… Đệ muốn ăn miếng thứ hai có được không?"

"Ồ, đệ ăn đi." Phó Yên đẩy chén tới trước mặt cậu bé.

Hai người đang nói chuyện, cửa gỗ của viện nhỏ bị người đẩy ra.

Tiêu Liệt một tay cầm con mồi, một tay cầm cung tên, bước vào viện, "A Giản đang ăn món gì ngon đó?"

"Ca ca!!" Tiêu Giản ném chiếc đũa xuống, bước nhanh về phía Tiêu Liệt, ôm chặt đùi của ca ca mà cọ xát.

Phó Yên cũng lập tức ra nghênh đón, duỗi tay tiếp nhận cây cung trên tay của Tiêu Liệt.

"Sao giờ mới trở về thế? Trời đã tối rồi!" Phó Yên oán giận nói.

Nếu bỏ qua khóe môi yêu kiều cùng cặp mắt hoa đào cong cong lộ ra vui mừng kia thì mới đúng là thật sự oán giận…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play