Lâu Già nói xong lời nói, đã một hồi lâu không thấy Thẩm Kim Triều trả lời mình.
Đồng tử của thiếu nữ bất giác tan rã ra đi mất, tựa hồ lâm vào bên trong hồi ước cũ nào đó.
Như vậy không đem sự tồn tại nào của hắn vào trong mắt nàng làm Lâu Già không biết vì sao cực kỳ bất mãn.
Lâu Già không nói không nhếch mép cười lạnh sởn gai óc, vang chỉ một tiếng tách, không biết lấy ra từ đâu một con bò cạp toàn thân màu xanh thanh thủy.
Thẩm Kim Triều nghe một tiếng vọng nhỏ, nhanh chóng dứt ra khỏi hồi ức, mới vừa lấy lại tinh thần, liền thấy một con bò cạp độc đang đến gần bên chân mình.
Thẩm Kim Triều bị dọa đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, theo bản năng trốn đến phía sau lưng của Lâu Già, gắt gao nắm lấy quần áo hắn: “Lâu công tử! Lâu công tử! Có con bò cạp!”
Khi Lâu Già bị Thẩm Kim Triều bám chặt sau lưng, nháy mắt liền đứng hình, lần này thất thần không phải bởi vì nàng tới gần, mà là chính bản thân hắn lại không tránh né nàng ra.
Tuy rằng hắn thỉnh thoảng thích trêu cợt người khác, nhưng lại cực kỳ chán ghét khi có người tiếp cận gần mình.
Hay là, bản tính trêu cợt người quá nhiều lần, thân cận nhiều người khiến bản thân bớt mẫn cảm bớt đi?
Đang không ngừng miên man suy nghĩ, thiếu nữ lại nhẹ nhàng lắc lắc người hắn, thân mình mềm nhũn như cây sấy đều bởi vì sợ hãi, quên mất tị hiềm, càng thêm kề sát vào lưng hắn.
“Lâu công tử,ngươi có thể dùng kiếm đem nó đi chỗ khác được hay không?”
Nữ tử tiếng nói mềm mại, cho dù cố gắng bình tĩnh, vẫn mang rung động sợ hãi bên trong.
Bây giờ và lúc khi bị hắn hù dọa giống nhau như đúc.
Lâu Già không còn thấy thú vị nữa.
Lúc này, thanh âm kia lọt vào tai, không biết vì sao, phá lệ gây loạn tâm trí.
Nắm c.
h.
ặ.
t t.
a.
y hắn cùng với thân thể ấm áp kề sát hắn cũng đều hết sức phiền muộn.
Hắn nhíu nhíu mày, một chân đá bay nhà mình tiểu bò sủng.
Thẩm Kim Triều rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
Nàng buông ra y hục của Lâu Già, lại lùi về sau vài bước: “Đa tạ lâu công tử.
”
Nàng thấy Lâu Già sắc mặt không tốt, tưởng hành động theo bản năng tới gần mạo phạm thân cận với đối phương, lại nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi, Lâu công tử, vừa mới là ta thất lễ, ta thật sự là có chút sợ loài bò sát đó.
”
Lâu Già mày nhăn lúc càng căng.
Thẩm Kim Triều vội vàng bổ sung: “Về sau sẽ không như thế nữa!”.