Tạ Thất chưa từng từ bỏ cơ hội tìm cách báo thù Tống Tri Chương , có điều đánh trận nào thua trận đó càng đánh thua càng thảm hơn trận trước, hắn không thể không tạm thời ngủ đông chờ thời điểm thích hợp.

 

Nhưng trước nay Tạ tiểu hầu tùy tâm sở dục khi nào có thể tự mình nghẹn khuất đến vậy?

 

Hắn chỉ có thể đem lửa giận hướng bạn học tội nghiệp ở trong thư viên, phàm là ai cùng Tống Tri Chương dính một chút, biểu hiện ra một chút dấu hiệu quan hệ tốt, hỗn thế tiểu ma vương này đều  đem người đến chỉnh họ ăn khổ mấy ngày liền.

 

Có điều Tống Tri Chương kia cũng không hổ tên ngụy quân tử khẩu phật tâm xà , chưa từng quản sống c.

h.

ế.

t của những người đó, Tạ Thất chơi chơi mãi cũng cảm thấy không thú vị.

 

Lần này tìm tới Thẩm Kim Triều, cũng lệ thường truyền thống để trả thù Tống Tri Chương mà thôi.

 

Vốn dĩ bởi vì Thẩm Kim Triều là nữ nhi của thân vương, bên ngoại còn có cữu cữu mang chiến công hiển hách trọng thần trong triều, đám người Tạ Thất còn do dự ra tay vì thân phận của đối phương so với Tạ Thất hắn cũng không hề thấp.

 

Có điều trải qua một phen quan sát, bọn họ phát hiện, người này lại là quả hồng mềm dễ bị bắt nạt, phạm vi 10 mét quả thực không có ai thích hợp bắt nạt hơn nàng, cho dù bị bắt nạt nàng cũng không có phản kháng.

 

Ngay cả thứ nữ của Thất phẩm tép riu nho nhỏ, cũng hướng đến chiếm tiện nghi!

 

Chắc chắn đây là quả hồng mềm dễ bót, Tạ Thất ngày thường là chướng mắt, lười mà đi bắt nạt thứ yếu ớt này.

 

Nhưng Thẩm Kim Triều như vậy, quả thực là đưa tới cửa nơi để trút giận!

 

Một đám người hùng hổ liền hướng người đi.

 

 Thẩm Kim Triều đáng thương đang trên đường đi học như thường lệ, đột nhiên bị đám côn đồ chặn đường lại.

 

Bọn họ không ngừng khi dễ nàng, còn một vừa hai phải không ngừng nhục mạ người trong lòng của nàng nữa chứ.

 

Sống đến nay đã mười tuổi, Thẩm Kim Triều nàng chưa bao giờ tranh chấp với bất kỳ ai, bất đắc dĩ lần đầu tiên mắng chửi một thô tục.

 

“Đầu óc ngươi thật có bệnh.



 

Tiểu cô nương sợ hãi sau khi nói xong câu đó, xoay người liền bỏ chạy.

 

Liễu Nhị cùng với Vương Tam nghe vậy mà sững sờ ở tại chỗ, đã vậy còn quên động tác bắt người lại.

 

Chỉ riêng Tạ Thất nghiến răng nghiến lợi mà rống giận: “Còn không đi bắt nàng lại cho ta!”

 

May mắn thay, Thẩm Kim Triều không bị bọn họ bắt lại, có một nữ phu tử đi ngang qua giải vây.

 

Tạ Thất hành vi hống hách như vậy đã một thân chọc gậy đến Vinh Thân vương phủ.

 

Tuy rằng thường ngày Thầm Kim Triều nàng là một quả hồng mềm, có điều người thân nàng đều có bối phận đè c.

h.

ế.

t người nha.

Huống chi, hoàng đế vẫn là bá bá ruột của nàng.

 

Vì thế lần này, không chỉ Tạ Thất mà còn đám tùy tùng kia gặp vạ tai ương, phụ thân của họ liền liền nhận một trận ngã thích đáng vì đám ngỗ nghịch nhà mình.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play